Chương 735: Không cẩn thận ngã vào lòng anh


...

Vừa rồi, Tô Ngưng Mi còn cảm thấy hôm nay Hạ An Lan thật lịch thiệp, khiến cho cô cảm thấy rất ngại. Nhưng bây giờ xem ra căn bản không phải là như thế.

Rõ ràng trong lòng người này rất xấu xa, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ đoàng hoàng, tử tế.

“Đi thôi.” Hạ An Lan thấy Tô Ngưng Mi đứng yên nên giục cô.

“Hả! Được...”

Hai người, một người đứng trước, một người đứng sau đi ra khỏi tháng máy. Tô Ngưng Mi nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ An Lan. Người này trừ câu vừa nãy ra, cũng không nói thêm câu gì đến động tác thừa thãi cũng không có, luôn lịch sự giữ khoảng cách với cô. Điều này khiến Tô Ngưng Mi không khỏi có chút nghi ngờ bản thân, lẽ nào là cô suy nghĩ nhiều sao?

Xe ô tô dừng trước tòa nhà, Hạ An Lan vô cùng lịch thiệp mở cửa xe.

Tô Ngưng Mi vội vàng nói: “Cảm ơn!!!”

Cô nghĩ, có lẽ bản thân suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ Hạ An Lan căn bản không hề có ý so đo, dẫu sao anh ta cũng là một thị trưởng, cũng không đến nỗi nhỏ nhen như vậy chứ?

Trong đầu Tô Ngưng Mi đang mải suy nghĩ đến chuyện này, cô không chú ý phía dưới chân. Lúc bước chân lên xe, cô cảm thấy hình như chân mình vấp phải cái gì đó, nhất thời mất trọng tâm, cả người ngã sang bên cạnh.

Tô Ngưng Mi hốt hoảng kêu lên một tiếng, vốn tưởng rằng lần này chắc chắn sẽ ngã rất đau, sẽ bị mất mặt trước mặt Hạ An Lan.

Nhưng không ngờ, cú ngã này giống như có mắt, vô cùng chuẩn xác, vừa vặn ngã vào lòng Hạ An Lan.

Mặt Tô Ngưng Mi cũng vừa vặn đụng vào ngực Hạ An Lan.

Lúc đó, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ "nguy rồi", chắc chắc Hạ An Lan sẽ cho rằng cô cố ý, có mưu đồ bất chính với anh ta, chưa biết chừng còn cảm thấy cô có ý đồ khác, cho rằng cô có ý đó với anh ta.

Tay Hạ An Lan rất lễ đỡ lấy eo Tô Ngưng Mi, dường như hoàn toàn không có ý chiếm tiện nghi của cô, anh nói: “Cẩn thận.”

Anh lập tức buông eo của Tô Ngưng Mi ra, cô vội vàng đứng dậy.

“Cảm... Cảm ơn!!!”

Tô Ngưng Mi mặt đỏ tía tai, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc. Cô vô cùng xấu hổ không dám nhìn Hạ An Lan. Người này quá bình tĩnh, quá lý trí, khiến cô cảm thấy giống như một mình cô đang diễn kịch. Thật lúng túng!

Cô lên tiếng giải thích: “Vừa rồi không biết làm sao mà chân đứng không vững.”

Hạ An Lan ân cần hỏi: “Có bị trẹo chân không?”

Tô Ngưng Mi vội vàng lắc đầu: “À, không. Chân tôi... không sao.”

“Vậy thì tốt.” Hạ An Lan lặng lẽ thu chân lại: “Lên xe đi! Cẩn thận, đừng thất thần nữa.”

“Được...”

Tô Ngưng Mi bước lên xe, trước khi lên xe, cô liếc nhìn dưới đất, mặt đất rất bằng phẳng không có cái gì cả.

Cô gãi gãi đầu, lẽ nào vừa nãy cô bị ảo giác nên mới cảm thấy bản thân giống như đã vấp phải cái gì đó.

Hạ An Lan đóng của xe cho Tô Ngưng Mi, sau đó đi vòng sang cửa đối diện bước lên xe.

Thư ký ngồi phía trước, cậu tận mắt nhìn chứng kiến nhất cử nhất động của sếp của mình. Cậu thấy rất ngại. Cậu cũng cảm thấy xấu hổ thay cho sếp của mình. Sao ngài ấy có thể mang một bộ mặt đoàng hoàng như vậy mà lại làm ra chuyện lưu manh như thế chứ?

Sau khi làm xong còn khiến người ta phải cảm ơn mình.

Lẽ nào khi nghe người ta chân thành nói: “Cảm ơn”, anh không thấy đau lòng sao?

Thư ký rất muốn hỏi một câu: “Thị trưởng, lương tâm của ngài đi đâu rồi?”

Xe chuyển bánh rời khỏi tiểu khu, Tô Ngưng Mi ngồi trên xe cảm thấy cực kỳ lúng túng. Hạ An Lan ngồi bên cạnh cô. Mặc dù, hai người đã cố ý kéo dài khoảng cách ngồi rất xa, nhưng có xa hơn nữa cũng có thể xa đến đâu chứ. Xe vốn dĩ rất chật hẹp, hít thở mạnh một chút cũng nghe thấy.

...