...
Sau khi ngồi xuống, mọi người xung quanh cũng lục tục lấp đầy các chỗ trống. Chỗ ngồi của cậu là sát bên cửa sổ. Người bên trái còn chưa đến, cậu bèn thắt dây an toàn vào rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Không lâu sau, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Một lúc sau, cậu mở mắt ra, máy bay đã bay lên không trung, khoảng trống bên cạnh đã có người ngồi vào, đó là một đôi vợ chồng, đưa theo đứa con mới khoảng 3, 4 tuổi của họ.
Bên cạnh có người ngồi khiến không gian vốn đã hẹp nay lại càng thêm chật chội. Thính Phong nhíu mày, không nói gì cả.
Máy bay tiến vào tầng bình lưu, sau khi ổn định, tiếp viên hàng không bắt đầu phát cơm trưa cho hành khách.
Nhạc Thính Phong không muốn ăn. Cơm trên máy bay khó ăn như vậy, cậu còn lâu mới thèm ăn.
Mọi người chung quanh đều bắt đầu ăn, trong máy bay toả ra mùi hương hấp dẫn của thức ăn. Nhạc Thính Phong cũng bắt đầu đói bụng, hơn nữa còn có cảm giác càng lúc càng đói.
Cuối cùng, cậu lấy từ ba lô của mình ra hộp kẹo mà Thanh Ti tặng cho cậu, mở nắp, lấy một viên, đang muốn cho vào miệng.
Nhưng vừa mới cho đến bên miệng, còn chưa kịp ăn thì đã nghe thấy giọng nói của đứa bé bên cạnh vang lên: “Ba, mẹ, con muốn ăn kẹo, con muốn ăn kẹo, muốn ăn kẹo...”
Nếu là người bình thường thì trong tình huống này, nhất định sẽ vỗ về con mình để nó không gây náo loạn nữa.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, xong rồi, quên mất là bên cạnh mình có một đứa nhỏ, lẽ ra cậu không nên ăn kẹo mới phải, xem ra... Lại phải tốn 2 viên kẹo rồi.
Nhưng cậu không ngờ là đôi vợ chồng kia lại liếc mắt nhìn hộp kẹo trong tay cậu rồi nói: “Ầy, cháu xem cháu có nhiều kẹo như vậy, dù sao một mình cháu ăn cũng không hết đâu, cho con trai chú mấy viên đi.”
Vốn Nhạc Thính Phong nghĩ là sẽ nhanh chóng hết thêm một viên nữa rồi. Haha, kẹo này ư, đến bản thân cậu còn tiếc không muốn ăn nhiều như vậy mà ông ta lại dám dùng công phu sư tử ngoạm, muốn cậu cho con ông ta mấy viên liền sao, nghĩ hay quá nhỉ.
Đừng nói mấy viên, dù một viên cậu cũng không cho.
Nhạc Thính Phong quay đầu, lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng kia, lại liếc nhìn đứa bé đang gào khóc kia. Cậu mở nắp bình, lấy một viên kẹo bạc hà màu lục đưa vào miệng. Hương bạc hà sảng khoái chậm rãi tan ra trong miệng cậu, vị ngọt ngọt lại lạnh lạnh, ăn thật ngon.
Không phải do cô nhỏ tuổi mà anh đây phải quản cô nhé.
Nếu thật sự phải quản, anh quản một cô bé Thanh Ti là đủ rồi.
Hành động của Nhạc Thính Phong khiến đứa nhỏ kia lại càng khóc lớn hơn nữa, ồn áo khiến tất cả hành khách đều cảm thấy phiền toái.
Đôi vợ chồng kia quát đứa nhỏ, còn không quên quở trách Nhạc Thính Phong: “Sao cháu lại như vậy hả? Cháu không thấy con ta khóc khổ sở thế sao, không phải chỉ là muốn xin cháu mấy viên kẹo thôi sao? Sao cháu lại nhỏ nhen thế chứ?”
Nhạc Thính Phong liếc mắt lườm đứa bé đang gào khóc kia, hất cằm: “Tôi chính là người nhỏ nhen như vậy đó. Đồ là của tôi, tôi muốn thì tôi sẽ cho nó. Còn nếu tôi không muốn thì tôi sẽ không cho, thế thôi.”
Đôi vợ chồng kia vô cùng tức giận: “Cháu lớn như vậy rồi, con tôi còn nhỏ như vậy mà cháu...”
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Ít thuyết giáo mấy lời đạo đức kia với tôi thôi. Tôi không cho là không cho, có khóc đến chết tôi cũng không cho.”
Cậu ghét nhất những người như thế này. Nếu bọn họ nói vài câu dễ nghe thì cho dù cậu không đành lòng cũng sẽ cho nhưng... Lại nói mấy lời kiểu thế này, cậu cũng không cần để mặt mũi lại cho bọn họ.
Đứa nhỏ vẫn khóc nháo vô cùng lợi hại. Đôi vợ chồng kia cũng không chịu để yên cho Nhạc Thính Phong. Những người xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Có người khuyên Nhạc Thính Phong cho đứa nhỏ hai viên kẹo để nó nín nhưng giờ Nhạc Thính Phong vẫn như cũ, hoàn toàn bất động, không cho là không cho.
Cuổi cùng, hai vợ chồng kia cũng không còn cách nào khác, con họ khóc đến mệt thì mới từ bỏ.
Chặng bay hai giờ cuối cùng cũng trôi qua, máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô.
...