...
Buổi trưa hôm nay Du Dực lại không thể về nhà, cả buổi sáng đều đang thẩm vấn những người bắt được ngày hôm qua.
Lấy được không ít tin tức khiến cho người ta giật mình, cũng khai thác được một ít về người không hề nghĩ tới.
Cấp trên rất chú ý đến chuyện này, để cho Du Dực xử lý chặt chẽ.
Tra xét một buổi sáng, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, Du Dực tranh thủ thời gian cầm điện thoại gọi cho người nhà.
"Thu Sính, buổi trưa hôm nay còn cần phải tra xét mấy người tình nghi, lại không thể về nhà rồi, em không cần lo lắng cho anh, cứ ăn thật ngon, buổi tối anh đưa em với Thanh Ti ra ngoài ăn."
Nhiếp Thu Sính nghe xong lại cau mày: "Cái này anh không phải lo lắng, ngược lại là anh đừng vì bận rộn mà không ăn uống, nếu anh cứ như vậy, không thì về sau buổi trưa em sẽ mang cơm đến cho anh."
Trong lòng Du Dực ấm áp, cười nói: "Lời bà xã, anh nào không dám nghe, anh..."
Điện thoại ở văn phòng đột nhiên vang lên cắt đứt lời nói của Du Dực, anh nhíu mày không vui, vừa mới được nói cùng bà xã hai câu, không cam lòng cúp máy: "Thu Sính, em đừng cúp máy trước, chờ anh nhận điện thoại."
"Được..."
"Alo... Ai vậy?" Du Dực vô cùng khó chịu, mở miệng hướng đầu bên kia nói.
Đầu bên kia điện thoại Hạ An Lan nghe âm thanh này, đuôi lông mày nhếch lên một cái, tính khí Cục Trưởng Du này, thật đúng là không hề tốt.
"Xem ra, quấy rầy đến Cục Trưởng Du rồi."
Du Dực nghe thấy lại là Hạ An Lan, lập tức càng thêm khó chịu, nói thẳng: "Không sai, là gọi tới quầy rầy, vì vậy không có việc gì thì khỏi phải nhiều lời."
Nhiếp Thu Sính nghe được giọng không kiên nhẫn của Du Dực, nhịn không được bật cười, tính khí Du Dực đúng là có chút nóng nảy.
Đầu kia điện thoại, Hạ An Lan cười nhẹ ra tiếng, tên Du Dực này thật là người rất thú vị, so với những chính khách cả ngày mang theo mặt nạ giả tạo mà anh chung đụng hoàn toàn khác biệt.
Hạ An Lan cảm thấy, sau này cùng làm việc với người như vậy, thật sự là rất thú vị.
Anh nghĩ, chờ sau khi anh nhận chức, hẳn là nên cất nhắc Du Dực.
Anh nói: "Vậy thật không đúng lúc, tôi đúng là vừa vặn có chút chuyện, muốn nói cùng Cục Trưởng Du, vì vậy... chỉ có thể quấy rầy."
Du Dực...
Anh thật là muốn nói với bà xã, trên đời này sao lại có thể có người vô liêm sỉ như vậy!
Quả thật quá là không biết xấu hổ, anh rõ ràng đã nói như thế rồi, anh ta lại vẫn có thể tiếp tục được.
Nếu như đổi lại là người bình thường, sớm đã nổi giận cúp điện thoại rồi.
Cáo già, đúng là cáo già.
Giọng của Du Dực lạnh lùng nói: "Vậy làm phiền Thị Trưởng Hạ nói ngắn gọn, bây giờ là lúc tôi đang nghỉ ngơi, hạn chế không làm việc."
Anh thật ra là muốn nói, tôi đang trò chuyện cùng vợ, anh quấy rầy tôi đó có biết không!
Hạ An Lan nói: "Vẫn là chuyện mà buổi sáng tôi nói với cậu..."
Du Dực cau mày nói: "Buổi sáng anh nói tôi đã đồng ý hỗ trợ, Thị Trưởng Hạ không cần hỏi lại lần thứ hai, tôi sẽ mau chóng đem tin tức thu thập được giao cho anh..."
"Không phải là chuyện này, tôi muốn nhờ cậu sắp xếp một tai mắt vào bên trong Đao gia, đối với Đao gia tôi còn hiểu biết quá ít, tôi muốn biết tình hình trong nội bộ của bọn họ, nhất là của thành viên trọng yếu..."
Du Dực trực tiếp gật đầu: "Được, không có vấn đề."
Du Dực lo lắng Nhiếp Thu Sính không kiên nhẫn chờ được, vội vã quay sang nói vào điện thoại: "Bà xã, em đợi anh thêm một chút, anh lập tức sắp nói xong rồi."
Hạ An Lan sững sờ, nở nụ cười, buổi sáng nghe được Du Dực nói chuyện với con gái, bây giờ lại là nói với bà xã qua điện thoại, Cục Trưởng Du này tính khí tuy không tốt, nhưng quả là người đàn ông biết chăm sóc gia đình.
...