...
Nhưng Tết đến, Lộ Hướng Đông không đưa Lộ Tu Triệt trở về, để một mình cậu ở lại thủ đô, còn dẫn về người phụ nữ nhiều năm trước họ ra sức ngăn cản gả vào Lộ gia.
Chuyện này suýt nữa khiến hai ông bà Lộ gia tức đến chết, sau khi mắng Lộ Hướng Đông một trận xong, lập tức phái người đến thủ đô đón Lộ Tu Triệt.
Nhưng, trong Lộ gia không có bóng dáng của Lộ Tu Triệt, người cũng không thấy đâu.
Tin tức không tìm thấy Lộ Tu Triệt truyền đến Lộ gia, Lộ Hướng Đông lại bị giáo huấn một trận, căn bản vốn không dám hé răng.
Bọn họ gọi điện, gửi tin nhắn cho Lộ Tu Triệt, tất cả đều như đá chìm đáy biển, đặc biệt là sau khi Lộ Tu Triệt tắt máy, trên dưới Lộ gia đã nhao nhao không yên.
Chuyện Lộ Hướng Đông đưa mối tình đầu của hắn về mong ba mẹ chấp nhận, tự nhiên cũng không dám nhắc đến, lúc này nếu còn dám nhắc đến chuyện của người phụ nữ đó, ba hắn nhất định sẽ đánh chết hắn.
Lộ Tu Triệt mãi không trở về, trước mắt đêm Giao thừa cũng sắp qua hết rồi, cuối cùng Lộ lão gia đập bàn: “Báo cảnh sát, gọi điện, bảo người của Cục Cảnh sát đến giúp tìm người.”
Lộ lão gia tuy đã về vườn, nhưng uy danh vẫn còn, gọi điện đến Cục Cảnh sát thủ đô, nhờ cảnh sát bên đó tìm giúp cháu nội của ông.
Có tìm cháu trai hay không, có yêu thương hay không cũng không sao, Lộ Tu Triệt dù gì cũng là cháu ruột của nhà họ, nếu như, đêm Giao thừa cháu trai bỏ đi mất, chuyện này truyền ra ngoài, người nhà Lộ gia họ chắc chắn sẽ mất mặt, dù cho chỉ tìm cho người khác xe, cũng phải khua chiêng gióng trống đi tìm.
Đêm Giao thừa trôi qua, Lộ Tu Triệt chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng Lộ gia bên Long Cảng, đèn đuốc lại sáng suốt cả đêm.
...
Trời sáng, trong tiểu khu sớm đã náo nhiệt hẳn lên.
Bình thường bất luận Lộ Tu Triệt ngủ trể thế nào, buổi sáng cũng đều dậy từ rất sớm, nhưng hôm nay cậu ngủ đến hơn 7 giờ vẫn chưa dậy.
Cuối cùng bị một tiếng pháo từ bên ngoài làm ồn đánh thức, cậu dụi dụi mắt ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, trời đã sáng rồi.
Lộ Tu Triệt vươn vai: “Nhạc Thính Phong mấy giờ rồi?”
Không ai trả lời cậu, cậu ngoái đầu nhìn sang, trên giường đã không có ai nữa rồi.
“Tiểu tử này, dậy cũng không biết gọi mình.”
Lộ Tu Triệt mặc xong quần áo, xuống nhà, nhìn thấy người nhà Hạ gia đều đã thức dậy, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ông nội bà nội chú dì, năm mới vui vẻ.”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Năm mới vui vẻ, lát nữa chuẩn bị ăn cơm.”
“Ơ, vâng ạ, Nhạc Thính Phong đâu dì?”
“Vừa rồi ra ngoài luyện tập cùng chú Du cháu rồi, chắc cũng sắp về đến rồi.”
Lộ Tu Triệt bĩu môi, tiểu tử này, lại không gọi mình đi, “Vậy cháu ra ngoài tìm cậu ấy.”
Chạy ra bên ngoài, Lộ Tu Triệt nhìn thấy một màu trắng xóa, tối qua tuyết rơi cả đêm, sau khi trời sáng, thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Nhạc Thính Phong đúng lúc cùng Du Dực trở về, cậu nhìn thấy Lộ Tu Triệt liền nói: “Lộ Tu Triệt mau đến đây, đắp người tuyết.”
Sáng sớm cậu nhìn thấy tuyết dày như vậy, đã chuẩn bị xong cả rồi, người tuyết lần trước, sau khi tan ra Thanh Ti đã buồn suốt mấy ngày, cậu đã hứa với Thanh Ti, sau này chỉ cần tuyết rơi cậu sẽ đắp cho cô bé một người tuyết khác.
Lộ Tu Triệt dẫm lên lớp tuyết dày, “Sáng sớm cậu thức dậy, sao không gọi tớ.”
Nhạc Thính Phong cười nhạo cậu: “Cậu ngủ như heo chết vậy, sao tớ có thể gọi cậu dậy nổi.”
Lộ Tu Triệt sờ sờ mũi, trước đây cậu không như thế, mỗi lần đều dậy từ rất sớm mà.
Haiz, nói tới nói lui, vẫn là do sống ở đây quá thoải mái.
Nhạc Thính Phong hỏi cậu: “Hôm nay chuẩn bị về nhà cậu không?”
“Không về, tớ chuẩn bị ở lì ở nhà cậu, cậu có đuổi tớ cũng không đi.”
Nhóm dịch: Mèo Xinh
...