...
Không được kéo vai anh, không được nắm tay anh, không được có bất cứ cử chỉ thân mật nào với anh.
Trước khi hành động, Phương Văn hứa rất hay, nhưng lúc đi dạo, Phương Văn vẫn ý đồ muốn tiếp cận Du Dực.
Khi nhóm Nhạc Thính Phong nhìn thấy hai người họ, thì đúng lúc Phương Văn muốn kéo vai Du Dực, bị anh vẩy ra, anh đang nói cảnh cáo cô.
Phương Văn rất uất ức, cô ta cảm thấy mình trẻ đẹp như vậy, gia thế cũng không tệ, ở đâu chẳng có người thích, tại sao Du Dực lại lạnh lùng với cô ta như vậy.
Tuy nghe nói Du Dực đã kết hôn, nhưng người anh lấy là phụ nữ từng có một đời chồng.
Du Dực vừa yêu cầu người lôi cô ra ngoài, liền có hai thuộc hạ nữ đến lôi Phương Văn đi.
Phương Văn thét lên: "Du Dực, anh đừng quên cậu tôi là ai nhé. Anh hứa cho tôi tham gia hành động lần này..."
Du Dực cười lạnh lùng "Hành động kết thúc rồi, cô đến từ nơi nào thì cút vềnơi đó. Còn nữa về nói với cậu của cô, đừng nhét người bậy bạ vào đây cho tôi. Chuyện trong cục của tôi, sau này còn nhét người bậy vào nữa, tôi không làm nữa."
Phương Văn không ngờ Du Dực lại dám nói chuyện với cậu của cô ta như vậy: "Anh… anh… thật quá đáng. Sao anh lại dám nói vậy với cậu của tôi. Anh không sợ cậu tôi nổi giận cách luôn chức Cục trưởng của anh sao.
Du Dực xem thường nói: "Cậu cô thì sao, cô tưởng hay ho lắm à? Không nhìn lại xem nhà nhạc phụ tôi là ai?"
"Đừng đứng đó nữa, quăng ra ngoài… quăng ra ngoài, nhìn thấy là phiền."
Phương Văn lòng đầy si tình, kết quả trao sai người, cứ nghĩ mình tìm được tình yêu chân chính, kết quả tình yêu không dòm ngó cô.
Hai nữ thuộc hạ của Du Dực cũng rất mắc cười, lôi Phương Văn đi thật xa, mới quăng đi.
Hai người còn tốt bụng khuyên vài câu.
"Cô gái à, cô còn trẻ, đừng đến chỗ Cục trưởng của chúng tôi tìm ngược đãi nữa."
"Cục trưởng của chúng tôi thấy qua biết bao gái đẹp, nếu dễ dàng dao động như vậy, thì còn gì tới phiên cô?"
"Cô tưởng nữ đồng sự trong cục chúng tôi ăn chay à? Trước khi tiếp cận Cục trưởng, đều giống như cô cho rằng mình rất đặt biệt, nhưng chúng tôi rất thật thà, ai cũng chịu qua kinh nghiệm, ai cũng từng bị dạy dỗ."
"Cho nên, thật thà chút, đừng mơ giấc mơ không có thật, tìm người bạn trai đàng hoàng khác đi."
Hai người lắc đầu, rồi đi.
Phương Văn khóc nức nỡ, lấy điện thoại ra gọi.
"Alo… cậu... hu hu…”
"Du Dực đó, hắn thật quá đáng… Hắn hoàn toàn không để cậu vào mắt, hắn bắt con cút… hắn nói… Hắn không sợ cậu…"
Phương Văn nóng giận trong lòng, thêm dầu lửa vào cáo trạng, đợi cô ta nói hết, điện thoại bên kia không có tiếng "Alo, cậu…"
Bên Tổng Thống mở miệng: "Được rồi, con cũng đúng là... Con đi chọc hắn làm gì, hắn vốn không sợ cậu. Nhạc phụ người ta lợi hại lắm. Mau đi về làm việc đi. Cậu để con qua đó, là để con bỏ ý nghĩ này, giờ chắc con đã bỏ rồi, về đi."
"Cậu, chuyện tình của con chưa bắt đầu thì đã thất tình rồi…"
"Được rồi, được rồi… Cậu rất bận, mau về đi nhé."
…
Du Dực đợi một lúc, hỏi cấp dưới: "Sao rồi?"
"Thẩm vấn cũng khá nhiều rồi, tài liệu cũng thu về rồi."
Du Dực vỗ vai cậu: "Các cậu thu dọn đi, tôi đi có chút việc."
...