...
Đưa Nhạc Thính Phong đến doanh trại để huấn luyện, thật ra Du Dực còn có một ý định khác không nói cho ai biết. Năm nay trong nhà có thể sẽ không yên bình. Trước năm mới, bên trên có nổi lên phong ba, trận phong ba này kéo dài gần nửa năm, tới đầu tháng này mới chính thức bắt đầu lên men, mà đích đến của trận phong ba cuối cùng này là nhằm vào Hạ An Lan. Cái vị nào đó ở bên trên, không biết tại sao lại đột nhiên muốn thay đổi ý tưởng, có vẻ như ông ta muốn trong hai năm cuối cùng mình còn tại vị sẽ thay đổi người thừa kế mà mọi người đã biết từ trước.
Từ lần anh bị nhắm vào, mọi chuyện cũng đã bắt đầu rồi, bởi vì anh là em rể của Hạ An Lan, lại ở thủ đô, cho nên người trước hết bị nhằm vào chính là anh.
Thái độ của vị ở bên trên kia cũng thay đổi với anh sau một đêm, không còn bình thường nữa mà chuyển sang rất khắc nghiệt. Anh làm tốt đến đâu cũng không được khen thưởng, nhưng nếu chỉ có chút sai lầm cỏn con thì chờ đó mà nhận xử phạt.
Nhưng Du Dực cũng không phải người có thế để mặc cho người khác chà đạp lên mặt mũi mình, cấp trên làm khó anh một lần, anh không nói hai lời liền bỏ gánh mặc kệ luôn. Du Dực còn lâu mới là loại người tham quyền tiếc chức, dám lên mặt với ông đây ư, ông sợ các người chắc?
Sau khi anh bỏ đi, trong cục mọi chuyện trở nên rất lộn xộn, vị ở cấp trên kia không tìm được ai có thể thay thế anh. Không có cách nào khác, lúc này mới tìm anh quay lại lần nữa, hơn nữa cũng không hề dám thể hiện thái độ như trước nữa.
Vị trí của Du Dực rất đặc thù nên dù trong lòng bọn họ có muốn kéo anh rớt đài đến đâu thì cũng không có biện pháp nào cả. Vì vậy họ đành phải chuyển sang chĩa mũi giáo về phía Hạ An Lan, cố gắng moi móc, đào bới những chuyện cũ của Hạ An Lan. Mặc kệ chuyện đó có liên quan đến Hạ An Lan hay không, mặc cho là thật hay là giả, tất cả đều cố tình quy chụp cho Hạ An Lan. Tuy nhiên, lần nào Hạ An Lan cũng yên ổn thoát khỏi tai vạ, nhưng mà bọn họ cũng cố tình không chịu bỏ qua cho anh.
Hiện giờ cuộc sống của Hạ An Lan cũng không quá thoải mái, mặc dù không thể nói là nước sôi lửa bỏng nhưng cũng vẫn là tương đối khó khăn, bằng không cũng không đến mức là đến bây giờ cũng chưa dám nói với ba mẹ về việc có trở về thủ đô hay không.
Cũng may là Hạ An Lan khá cáo già, làm việc gì cũng tính toán chu toàn, không bỏ sót chuyện gì, ở những nơi mà anh từng nhậm chức cũng không để lại mấy nhược điểm, hơn nữa chuyện ở thủ đô, anh cũng không đem tất cả tiền đồ của mình đặt vào cái vị ngồi trên chỗ cao nhất kia, anh vẫn còn có vài phương pháp khác. Cho nên lúc này anh mới có thể khiến đối phương không có cơ hội, nếu không, thì cho dù năng lực của anh có xuất chúng đến đâu cũng không thể dễ dàng thoát khỏi mưu sâu kế hiểm như vậy. Tuy rằng những ngày này của Hạ An Lan không quá thoải mái nhưng Du Dực cũng không phải lo lắng quá nhiều cho anh. Bàn về mưu lược, thủ đoạn, không ai có thể so sánh với Hạ An Lan được.
Sau khi đợt phong ba này trôi qua, hết thảy mọi chuyện sẽ trở nên sóng yên biển lặng. Trên đường về nhà, Du Dực đã tới cửa hàng bánh ngọt mà trước đây Thanh Ti thích ăn nhất, mua sẵn một chiếc bánh ngọt mà cô bé ưa thích. Lúc con bé tỉnh lại, biết Nhạc Thính Phong đã đi rồi, không biết nó sẽ khóc lóc thành bộ dáng gì nữa đây! Mua chiếc bánh ngọt này về chưa chắc đã có thể dỗ dành được con bé, nhưng mà biết đâu đấy, ít ra thì chuẩn bị trước ít công cụ thì vẫn hơn là không chuẩn bị cái gì mà.
Du Dực vốn thường xuyên tới cửa hàng này để mua bánh ngọt cho con gái nên nhân viên và ông chủ cửa hàng đều nhận ra anh. anh vừa vào cửa, cô nhân viên cửa hàng từng gặp anh vài lần đã nhiệt tình chào hỏi: “Du tiên sinh, anh lại tới đó à?”
Du Dực gật đầu.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười: “Lần này anh muốn mua loại nào đây. cửa hàng chúng tôi mới có loại bánh ngọt mới, vừa mới ra lò xong, hương vị rất được.”
“Để tôi xem thử.” Du Dực phát hiện trong tủ kính đúng là có mấy loại bánh ngọt mới, nhìn cũng không tệ lắm.
...