...
Hôm nay, khi Nhạc Thính Phong vừa tới trường, tất cả những người nhìn thấy cậu đều truyền tai nhau, không đầy 10 phút, tất cả giáo viên, học sinh trong trường đều biết rằng: Nhạc Thính Phong tới rồi!!!
Khi Hạ An Lan và Nhạc Thính Phong cùng đi trong vườn trường, tất cả những người xung quanh đều quay đầu lại nhìn bọn họ, thậm chí còn thấp giọng thì thầm, khiến bọn họ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Những người xung quanh dần dần tạo ra khoảng cách với Hạ An Lan và Nhạc Thính Phong nhưng lại vẫn chậm rãi theo sau bọn họ.
Hạ An Lan mỉm cười, nói: “Thấy không, tất cả mọi người đều nghi ngờ cháu, không một ai tin rằng cháu có thể thi đỗ.”
Nhạc Thính Phong khinh thường, nói: “Cháu cũng không cần bọn họ tin tưởng.”
Cho tới bây giờ cậu cũng không để ý xem người khác nghĩ thế nào về cậu. Cách sống mà cậu lựa chọn bây giờ và trước đây không quá giống nhau, nhưng nguyên nhân là bởi cậu nhận ra rằng trước đây mình quá đỗi ngây thơ, còn giờ, cậu chỉ không muốn những người mà mình quan tâm phải thất vọng, chỉ đơn giản vậy thôi.
Một đám nam sinh từng bị Nhạc Thính Phong đánh trước đây lần lượt chạy tới chế nhạo cậu.
“Nhạc Thính Phong, nếu hôm nay mày thật sự thi đỗ, tao sẽ gọi mày là cha trước toàn trường.”
“Nhạc Thính Phong, nếu mày không đỗ thì mày phải nude toàn thân chạy ba vòng quanh sân thể dục. Mày dám cá không?”
“Nhạc Thính Phong, tao nghe nói là mẹ mày đã tìm bố dượng cho mày. Không phải là mày bị bố dượng ngược đãi nên mới đột nhiên quyết chí vươn lên đó chứ?”
“Nhạc Thính Phong, mày...”
Đám nam sinh vô cùng nghịch ngợm này bình thường gây chuyện so với Nhạc Thính Phong chỉ có nhiều hơn chứ không ít, thậm chí còn quá đáng hơn cậu rất nhiều. Nhạc Thính Phong phát hoả, mắng bọn chúng: “Chúng mày im hết con mẹ nó đi cho tao được không?”
Hạ An Lan vỗ vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chú còn có chuyện muốn nói, sau khi kỳ thì kết thúc, cháu có thêm mấy đứa con thì thôi, nhưng mà nói thực là chú cũng không muốn lên chức ông nội sớm thế đâu.”
Lời này khiến tâm trạng đang cáu kỉnh của Nhạc Thính Phong trở nên bình tĩnh lại một chút, thậm chí cậu còn cảm thấy rất buồn cười, bèn haha một tiếng.
Cậu hất cằm: “Bọn trứng thối chúng mày cút hết đi cho tao. Chờ sau khi cuộc thi kết thúc, tao sẽ cho chúng mày gọi tao một tiếng cha, nhớ đó!”
“Ái chà chà, gân phết nha, được, nếu mày có thể tự mình thi đỗ, tao sẽ cam tâm tình nguyện gọi mày một tiếng cha...”
Trải qua một đường không yên ổn, hai người tiêu sái tiến đến văn phòng của cô Ngô. Nhạc Thính Phong cảm thấy rốt cuộc đôi tai mình cũng đã được thanh tịnh rồi.
Cô Ngô đang chờ bọn họ, thấy Hạ An Lan và Nhạc Thính Phong đến thì hỏi: “Thính Phong, em chuẩn bị thế nào rồi?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Rất tốt rồi ạ.”
Cô Ngô thở dài một tiếng: “Thật ra cô rất tin tưởng rằng em có thể thi đỗ. Mấy ngày nay cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Nói gì đi chăng nữa, việc phát sinh sự tình thế này vẫn là trách nhiệm của cô. Do phương thức quản lý của cô có vấn đề nên mới khiến các em quá chú trọng thành tích mà quên mất việc hướng dẫn cách làm người cho các em. Thính Phong, cố lên! Mặc kệ thành tích của em cuối cùng ra sao, cô cũng lấy làm kiêu hãnh vì em.”
Nhạc Thính Phong im lặng hai giây rồi nói: “Thật ra, cô cũng đã làm rất tốt rồi.”
Một cô giáo có thể dung túng, tin tưởng cậu như vậy căn bản không có mấy người, chắc chắn cô Ngô là một trong số rất ít những người tin tưởng cậu.
Cô Ngô vỗ vào Nhạc Thính Phong: “Đi thôi, cô dẫn em tới phòng thi, dù thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ em vẫn là học sinh của cô.”
“Cảm ơn cô Ngô.”
Trên đường dẫn Nhạc Thính Phong đến phòng thi, cô Ngô cảm thấy có một loại tâm tình giống như đang dắt con gái mình đi xuất giá...
Một bảo vật như Nhạc Thính Phong, một khi đã thả ra rồi thì đừng hòng giữ lại được nữa. Đừng thấy đám chủ nhiệm các lớp ban hai giờ không ai muốn Nhạc Thính Phong vào lớp mình, chỉ sợ sau khi bọn họ thấy bài làm của cậu bé thì sẽ trở nên điên cuồng tranh cướp nhau đến đầu rơi máu chảy ấy chứ.
Điểm ấy cô Ngô không hề nghi ngờ dù chỉ một chút.
...