Chương 1814: Nhóc con không chịu ra ngoài


...

Giáo viên chủ nhiệm lớp A có chút khó chịu nói: “Cô Tống, tính tình cô thật tốt quá đấy, nếu là học sinh của lớp tôi mà nói với tôi như vậy, cô xem tôi xử lý cậu ta như thế nào, học giỏi là có thể kiêu ngạo vô lễ thế à? Thật là, tôi còn không chịu được.”

Cô Tống cố tình vờ như không nghe hiểu ý câu nói này, cười nói: “Chẳng thế ư, có điều, cậu nhóc Thính Phong này tính khí tuy có đôi chút không tốt, nhưng vẫn rất lịch sự, huống hồ, tính khí của thiên tài đều rất kì cục, Thính Phong như vậy đã rất tốt rồi, ngoài trừ tính khí ra, những thứ khác hoàn toàn không có bất kì khuyết điểm nào.”

Một giáo viên chủ nhiệm của một lớp khác thở dài một tiếng: “Hầy dà, nếu lớp tôi có một học thần như vậy, đừng nói là tính khí không tốt, cho dù từ sáng đến tối gây rắc rối tôi đều có thể nhịn.”

“Nghe nói, tháng trước thành phố có tổ chức một cuộc thi toán học, Nhạc Thính Phong giành giải nhất đúng không?”

“Đúng vậy, em ấy là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối.”

“Hừm hừm, chị nói xem, đều cùng là người, sao khác biệt lại lớn như vậy nhỉ?”

“Lần trước tôi còn nghe thầy dạy toán cậu ta nói, sắp không dạy nổi nữa rồi.”

Giáo viên trong văn phòng bàn tán xôn xao, sau đó ai nấy đều nói Nhạc Thính Phong là thiên tài, đầu óc thông minh, không còn ai nói đến tính khí không tốt của cậu nữa.

Không sai, năm nay ở trường, dù nói học giỏi không thể nói lên tất cả, nhưng... cũng có thể nói lên bảy tám phần.

Gần đây Nhạc Thính Phong thực sự không nghỉ ngơi tốt, về đến lớp học liền nằm bò ra bàn ngủ, còn nói với Lộ Tu Triệt: “Tớ ngủ đây, vào tiết đừng gọi tớ.”

“Tiết của giáo viên tiếng anh đó, cậu đừng ngủ.”

Hai mắt Nhạc Thính Phong đều không mở ra: “Nói với giáo viên chủ nhiệm trước rồi, vào tiết tớ có thể ngủ.”

“...”

Lộ Tu Triệt tốn hơi thừa lời, đây chính là sự khác biệt giữa đối đãi và đối xử mà!

Tức lắm, giận lắm, nhưng mà... có cách nào đâu, ai bảo cậu không có cái đầu giống như Nhạc Thính Phong.

Thượng đế lúc trước khi tạo người, nhất định là đặc biệt ân huệ cho Nhạc Thính Phong.

Qủa nhiên vào tiết tiếng anh, giáo viên nhìn thấy Nhạc Thính Phong ngủ cũng không nói gì, không chỉ vậy, giọng nói khi giảng bài còn hạ thấp hơn một chút.

Học sinh toàn trường bày tỏ, em cũng muốn có đãi ngộ như Nhạc Thính Phong.

Những ngày căng thẳng cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến cuối tháng, Tiểu Ái cũng đã chuyển vào bệnh viện sản, ngày dự kiến sinh đã qua hai ngày rồi, Tiểu Ái vẫn chưa có ý định muốn sinh.

Người trong nhà ai cũng nóng vội, làm sao đây, theo lý mà nói đã là thai thứ hai, không nên qua ngày dự kiến rồi mà vẫn chưa sinh chứ.

Bác sỹ nói kiểm tra mọi thứ đều bình thường, qua ngày sự kiến hai ngày cũng là bình thường.

Cho nên cả nhà chỉ đành biết nôn nóng chờ đợi, bản thân Tiểu Ái cũng đợi đến có chút phiền, nói mổ luôn cho xong.

Nhưng bác sỹ nói, đầu đứa trẻ không to lắm, hơn nữa tất cả đều bình thường, sinh tự nhiên sẽ không kéo dài thời gian, thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn sinh mổ một chút, thế nên mới xóa đi ý nghĩ này.

Sau đó, cả nhà sốt ruột chờ đến ngày thứ tư, buổi tối, sau khi ăn xong Du Dực giống như bình thường dìu Tiểu Ái đi dạo.

Lúc xuống cầu thang, chân đứng không vững, ngay lập tức cả người loạng choạng một lúc, Du Dực vội vàng đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”

“Không sao.”

Cả hai đều không để ý, nhưng đi được một lúc, Tiểu Ái dần dần cảm nhận được bụng mình bắt đầu đau một chút.

Thoạt đầu cô vẫn nghĩ không sao, hai ngày nay sắp sinh, thỉnh thoảng lại đau một trận, hai lần trước cô đều tưởng là đã bắt đầu, kết quả đau một lúc lại không sao nữa, làm cả nhà càng thêm lo lắng.

Cô tưởng rằng lần này cũng vậy, nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện lần này không giống, càng lúc càng đau.

...