...
Đúng là Hạ An Lan muốn bắt Chu phu nhân, nhưng, anh không muốn chỉ đơn giản bắt một mình bà ta, anh còn muốn nhổ hết toàn bộ thế lực của bà ta ở trong nước. Bằng không, mồi lửa chưa tắt, gió xuân thổi qua. Anh không thích giải quyết một việc không sạch sẽ.
“Vâng, đã hiểu! Tôi bảo người tiếp tục theo dõi.”
Đặt điện thoại xuống, Hạ An Lan ngẩng đầu nhìn vào mắt Nhạc Thính Phong. Đôi mắt của thiếu niên rất sạch sẽ, dưới ánh đèn rất trong suốt, tràn đầy nghi hoặc.
Khóe môi Hạ An Lan cong lên, đưa tay gõ vào đầu Nhạc Thính Phong một cái: “Tiếp tục làm bài.”
Anh nghe điện thoại ở trước mặt Nhạc Thính Phong. Anh vốn không có ý giấu giếm. Anh nghĩ làm cha, vào lúc con trai mình còn nhỏ nên cho nó biết một ít những việc nó nên biết.
Con trai dù sao cũng khác với con gái, sớm để cậu tiếp xúc những việc này, sẽ có ích cho tương lai của cậu.
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu nhưng vẫn không tránh Hạ An Lan được, cậu xụ mặt hỏi: “Chú đang làm gì vậy?”
Hạ An Lan nhún nhún vai: “Bắt người xấu! Chẳng lẽ con không nghe hiểu à?”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong cong lên, “Xì... Buổi sáng lái xe tông người, buổi chiều muốn bắt cóc cháu chính là cùng một bọn với tên đó phải không?”
“Ừ, cùng một bọn.”
Nhạc Thính Phong tiếp tục hỏi: “Chú muốn bắt, kẻ đứng sau mấy tên đó?”
Hạ An Lan gật đầu: “Đúng, là như thế, còn vấn đề gì khác không?.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không có.”
“Nếu không có, thì tiếp tục. Câu này làm sai rồi, con xem thử xem sai ở đâu?” ngón tay Hạ An Lan chỉ vào câu điền sai trên vở.
Nhạc Thính Phong nghĩ tới nghĩ lui không còn gì để hỏi, tiếp tục làm bài. Nếu Hạ An Lan thật sự muốn cậu biết, chắc cậu sẽ biết. Nếu không muốn cậu biết, vậy dù có hỏi thế nào, cũng chẳng biết được.
Đối mặt với Hạ An Lan, bây giờ Nhạc Thính Phong đã đem sự chống đối giấu vào lòng, cậu biết bây giờ bản thân còn yếu, kém Hạ An Lan rất xa.
Cậu chỉ có thể cố gắng cố gắng lại cố gắng, đợi khi cậu lớn lên, có lẽ cậu mới có thể phân cao thấp với Hạ An Lan.
...
Trong phòng bệnh, sau khi vạch rõ kế hoạch của mình, Chu phu nhân nói: “Cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói, rất đơn giản. Thời gian này tôi sẽ phái người bảo vệ an toàn của cậu. Đợi sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ sai người lập tức đưa cậu ra nước ngoài. Những ngày tháng sau này của cậu, sẽ giống như đang sống trên thiên đường vậy. Những ngày tháng đó, tôi nghĩ chắc cậu sẽ thích.”
Điều kiện mà Chu phu nhân nói đúng là rất hấp dẫn, những ngày tháng như thiên đường, Nhạc Bằng Trình cũng rất mong muốn.
Nhưng, mấy ngày nay sau khi bị Hạ An Lan chỉnh qua, Nhạc Bằng Trình thật sự không dám tùy tiện đi mạo hiểm.
Chắc là vì thủ đoạn mạnh và âm hiểm của Hạ An Lan, đã khắc sâu trong lòng hắn. Hắn bất giác cảm thấy, Chu phu nhân chưa chắc đã là đối thủ của Hạ An Lan.
Huống hồ, nhiều năm qua Chu phu nhân, vẫn chưa thể hại chết Hạ An Lan. Trước đây lúc anh còn trẻ cũng không thành công, huống hồ bây giờ, Hạ An Lan đã đi đến chức vị này. Nếu bà ấy có năng lực sao phải đợi đến bây giờ?
Nhạc Bằng Trình hiếm khi thông minh, hắn sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy.
“Bà nói xem… Còn gì có thể đảm bảo cho tôi?”
“Trước khi chuyện này thành công, có đảm bảo gì cậu cũng không tin. Nhưng, nguyên tắc cơ bản của hợp tác là lòng tin. Lần trước trước khi về nước, rõ ràng cậu chiếm tất cả ưu thế, nhưng cậu không dùng đúng cách, đánh giá thấp năng lực của Hạ An Lan, thế nên mới gây ra sự thất bại lần này. Cũng trách tôi không hướng dẫn cho cậu, thế nên mới để cậu vừa về nước đã rơi vào bẫy của họ.”
...