Chương 648: Hai người bọn họ có hy vọng đó


...

HAI NGƯỜI BỌN HỌ CÓ HY VỌNG ĐÓ

Tô Ngưng Mi quả thực rất muốn gào lên chửi bới kẻ này nhưng anh ta dù sao cũng là người nhà họ Hạ. Đối với tên vô sỉ bậc này, thôi thì tốt nhất cô cứ chịu đựng đi thì hơn.

Tô Ngưng Mi chỉ hừ mũi một cái, không rhèm để ý gì đến Hạ An Lan. Hạ lão phu nhân không nghe thấy sóng ngầm gió giật âm thầm giữa hai người bọn họ. Bà còn tưởng là Tô Ngưng Mi thật sự hiểu rõ về con trai bà, nấu ăn hợp với khẩu vị của nó nên bà vô cùng cao hứng. Bà bèn nói với Tô Ngưng Mi: “Mi Mi, vất vả cho con quá, lại đây ăn ô mai nào.”

Tô Ngưng Mi chán nản, cô đâu có vì con trai của bác Hạ mà nấu nướng tử tế chứ. Nhưng mà cô cũng không dám để bác Hạ, nếu để bác ấy biết, không biết bác ấy sẽ nghĩ thế nào về cô đây? Cô vội vàng nói: “Không sao, không sao, có vất vả gì đâu ạ... Con chỉ làm mấy món đơn giản ấy mà bác.”

Hạ lão phu nhân vuốt ve tay của Tô Ngưng Mi, cười nói: “Mấy món cũng vất vả, ở trong bếp lâu thế hẳn cũng mệt rồi. Bác thấy Hạ An Lan ăn món ăn của con ngon miệng đến thế cơ mà, nhất định là nó rất yêu thích đồ ăn do con làm rồi.”

Tô Ngưng Mi chột dạ, cô liếc trộm sang phía Hạ An Lan. Anh ta vẫn ăn giống như đang cực kỳ ngon miệng. Cô bỗng nhiên nghĩ tới, chuyện vừa rồi cô làm có phải quá mức quá không? kỳ quái thật, tại sao tên Hạ An Lan kia vẫn giữ nguyên phong thái đường hoàng đến vậy? Tô Ngưng Mi cô cũng cảm thấy mình không có điểm gì sai sót cả.

Bỗng nhiên, Hạ An Lan giống như có thiên lý nhãn, biết được Tô Ngưng Mi đang nhìn trộm mình mà xoay người, nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Ngưng Mi sửng sốt. Cô còn chưa kịp phản ứng thì Hạ An Lan bỗng nhiên nở nụ cười với cô. Nụ cười ấy khiến tâm trí Tô Ngưng Mi rạo rực, nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cặp mắt Hạ An Lan giống như có ma lực, khiến hai má Tô Ngưng Mi đỏ lên, cảm giác giống như mình đang bị hút vào đôi mắt ấy vậy… Cô cắn răng, trừng mắt nhìn Hạ An Lan, vặn vẹo, xoay người không thèm nhìn anh nữa.

Hạ An Lan cười cười, lắc đầu, cô bé này, tính tình thật là trẻ con quá đi!

Bất quá, mấy món này thật sự là… khẩu vị quá nặng rồi…

Tô Ngưng Mi không ngừng tự nhủ, cô không sai, không làm gì sai hết, tên Hạ An Lan này cần phải được giáo huấn một chút.

Nhiếp Thu Sính thấy cảnh tượng ấy của hai người thì liếc nhìn Hạ lão phụ nhân, hai mẹ con cùng nghĩ - "Có hy vọng!"

Nụ cười trên mặt Hạ lão phu nhân càng đậm, ánh mắt nhìn Tô Ngưng Mi lại càng từ ái. Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh nhìn cảnh ấy, cười nhạt, cậu không hề xem trọng cặp đôi này chút nào.

Hạ An Lan ăn xong, lại uống thêm một bát trà đặc nữa. Lúc này miệng anh gần như đã mất cảm giác, chua cay mặn ngọt, tất cả các loại mùi vị này đều ngập tràn trong miệng anh. Anh cười khổ, Tô Ngưng Mi này rốt cuộc là làm thế nào mà ra được "tuyệt phẩm" thế này kia chứ. Nhưng nghĩ lại, anh cũng đoán rằng tâm tình Tô Ngưng Mi hiện tại có lẽ là đang vô cùng phức tạp. Cô chắc hẳn đang tự hỏi bản thân rằng không lẽ tay nghề nấu ăn của mình tốt đến thế thật sao?

Hạ An Lan đứng lên, đến trước mặt Hạ lão phu nhân, nói: "Mẹ, con ăn no rồi, con đi làm đây."

"Bữa cơm vừa rồi có ngon không con? Con phải cảm ơn Mi Mi đã chứ. Con xem, con bé nấu cơm cho con nên mới phải cặm cụi trong bếp lâu như vậy…"

Hạ An Lan nhìn sang Tô Ngưng Mi, mỉm cười nói: "Bữa ăn này rất hợp khẩu vị của tôi, cảm ơn em. Đồ ăn do em làm nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi đó!" - Hay nói đúng hơn là vượt ngoài khả năng ăn được của tôi rồi…

Tô Ngưng Mi cảm nhận được mặc dù anh ta đang cười nhưng trong lời nói lại đầy ý tứ mỉa mai, châm chọc, khiến cho mặt cô nóng lên. Cô xoắn ngón tay, ngẩng đầu: "Không… Đừng khách khí…"

"Tôi đi trước đây."

Hạ An Lan nói với Thanh Ti: "Thanh Ti, bác phải đi làm rồi, đến đây cho bác ôm một cái nào."

Thanh Ti đang ngồi trong lòng Nhạc Thính Phong liền đứng dậy, chạy về phía Hạ An Lan: "Buổi tối bác nhớ về sớm nha!"

"Ừ, cậu nhất định sẽ về sớm với Thanh Ti!" Hạ An Lan hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti.

...