Chương 905: Nhìn anh tội nghiệp, nên tốt bụng giúp anh


...

“Hơn nữa, chắc anh rõ hơn chúng tôi, nếu như vợ anh chịu đến giúp anh mới là lạ.”

Dù sao thì người ngoại tình trong hôn nhân cũng là hắn, người bỏ rơi vợ, ôm nhân tình chạy sang Mỹ hưởng thụ cũng là hắn, người mười hai năm nay không thèm nhòm ngó gì đến vợ con cũng là hắn.

Làm gì có người phụ nào lại ngu ngốc đến vậy, bị một gã đàn ông như vậy phụ tình, mà vẫn coi hắn là chồng được.

Nhạc Bằng Trình lo lắng toát hết mồ hôi: “Tôi thật sự không nghĩ ra ai khác, đồng chí cảnh sát, anh xem giúp tôi có được không. Anh xem tôi bây giờ tội nghiệp thế này, vừa về nước đã gặp phải chuyện này, bây giờ tôi thật sự không quen ai cả.”

“Thế chỉ có thể nói là rất tiếc rồi.”

Viên cảnh sát lắc đầu, Nhạc Bằng Trình vội vàng gọi anh ta lại: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát… cầu xin anh, giúp tôi một việc… hay là, anh bảo lãnh cho tôi ra ngoài, tôi cho anh tiền. Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền, cầu xin anh giúp tôi.”

Viên cảnh sát quát to lên: “Anh có biết anh đang làm cái gì không hả? Anh đang hối lộ đấy. Xem ra anh không hiểu tình hình trong nước rồi. Lần này tôi không tính toán với anh. Nếu còn có lần sau thì anh đừng hòng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa. “

Nhạc Bằng Trình rùng mình, “Đồng chí cảnh sát, tôi không hề cố ý, tôi không biết, nhưng tôi bị oan uổng. Các anh không thể cứ giam tôi thế này mãi được, hơn nữa, như thế này sẽ lãng phí tài sản của đồn cảnh sát các anh đúng không? Không bằng… không bằng, anh giúp tôi một việc, giúp tôi tìm một người, ai cũng được, chỉ cần giúp bảo lãnh cho tôi ra là được, giá cả… dễ bàn bạc. Như vậy, chắc không được coi là hối lộ chứ, anh cứ coi là giúp tôi một việc, có được không?”

Viên cảnh sát bắt đầu lo dự: “Điều này không phù hợp với quy định của đồn.”

Nhạc Bằng Trình nhìn thấy viên cảnh sát đã bắt đầu lung lay rồi, tiếp tục thuyết phục: “Tôi chỉ muốn ra ngoài, muốn ra ngoài trị bệnh. Anh xem tình trạng của tôi bây giờ đã tồi tệ đến mức nào rồi. Anh cứ cho là như vậy có được không?”

Cảnh sát rất lúng túng, một hồi sau, mới nói: “Được rồi, nhìn anh tội nghiệp, tôi đi tìm người giúp anh, nhưng, chuyện này…”

“Anh yên tâm, trời biết đất biết tôi biết anh biết, tôi tuyệt đối không để cho bất cứ ai biết.”

“Thế thì tốt.”

Lần này, Nhạc Bằng Trình cực kỳ hy vọng. Hắn trở về mang theo không ít tiền. Hắn tin rằng, trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được bằng tiền, chỉ cần tìm được người, nhất định có thể bảo lãnh hắn ra ngoài được.

Nhạc Bằng Trình lo lắng chờ đợi cả nửa ngày, cuối cùng thì người cảnh sát đó cũng quay lại.

Hắn vội vàng hỏi: “Sao rồi, đồng chí cảnh sát?”

“Tôi giúp anh tìm rồi, chỉ có một người dám nhận việc này, nhưng mà, giá cao đến bất bình thường.”

“Anh nói xem, giá cả thế nào?” Trong lòng Nhạc Bằng Trình thầm nghĩ, cao thì mặc kệ cao, chỉ cần hắn có thể chấp nhận được, thì hắn sẽ bỏ tiền ra. Bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Cảnh sát giơ hai ngón tay lên.

Nhạc Bằng Trình nhìn thấy vậy, chưa cần nghĩ gì liền nói ngay: “Hai vạn? Không vấn đề gì. Anh nói với hắn, bảo hắn làm ngay. Tôi thật sự không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Anh hãy bảo hắn nhanh chóng giúp tôi ra ngoài.”

Hắn nghĩ thầm, cứ tưởng cảnh sát bảo đắt đến khó tin là thế nào, hóa ra chỉ có hai vạn tệ, chẳng là gì đối với hắn. Người trong nước quả nhiên quá quê mùa, chẳng ai nhìn thấy nhiều tiền bao giờ.

Cảnh sát lắc đầu: “Không phải.”

Nhạc Bằng Trình sững sờ: “Không phải hai vạn, lẽ nào là… hai mươi vạn? Thật sự có hơi cao, chỉ là bảo lãnh cho một người sao lại cao thế được?” Nhạc Bằng Trình nghĩ đến số tiền mình mang theo, rồi nhìn lại cuộc sống bây giờ của mình.

...