Chương 1758: Hắn cũng chẳng mấy yêu thích người phụ nữ đó


...

Giọng nói của cảnh sát qua điện thoại truyền đến rõ ràng, Lộ Hướng Đông đứng đó thật lâu sau cũng không biết nên nói gì.

Hắn phát hiện bản thân mình cũng không quá ngạc nhiên với kết quả này. Có lẽ trong nội tâm hắn, theo bản năng vốn cũng đã đoán ra. Ba hắn lần này đột nhiên phát bệnh cũ tái phát không thể không liên quan tới hai mẹ con họ.

Cũng có thể là hắn thật sự thất vọng rồi.

Môi Lộ Hướng Đông giật giật, muốn mở miệng hỏi: "Anh cảnh sát… chứng cứ… Chứng cứ đều xác thực cả chứ?"

Cảnh sát thẳng thắn đem hết tất cả những điểm mấu chốt vụ án đều nói ra: "Chứng cứ vô cùng xác thực. Dư Mộng Nhân tìm được một gã thương nhân chợ đen mua loại thuốc vốn đã bị cấm, sau đó lại sai khiến Dư Viễn Phàm đến Lộ gia đầu độc. Chiếc chén nước mà người bị hại dùng khi ấy có lưu lại một lượng thuốc hoàn toàn giống với thành phần thuốc có trong người bị hại. Dấu vân tay thu được trên cái chén đó là của Dư Viễn Phàm. Gã bán thuốc chúng tôi cũng đã tìm được rồi. Hắn xác nhận rõ ràng là Dư Mộng Nhân mua thuốc kia từ chỗ hắn. Toàn bộ vụ án này không hề phức tạp, rất rõ ràng.

Từng chữ từng chữ cảnh sát nói rơi vào tai Lộ Hướng Đông, Dư Viễn Phàm, Dư Mộng Nhân, hai mẹ con họ quả thực đều muốn khiến cho ba hắn phải chết mới thôi.

Bọn họ vì muốn bước vào nhà họ Lộ đến nỗi ngay cả loại chuyện này cũng dám làm. Dư Mộng Nhân… người đàn bà này sao có thể độc ác đến vậy?

Tiểu Phàm mới bao nhiêu tuổi? Nó vẫn còn là một đứa trẻ mà, vậy mà cô ta lại có thể xúi giục nó đi giết người. Đây là cô ta muốn hại cả đời thằng bé còn gì.

Hiện giờ, đối với Dư Mộng Nhân, Lộ Hướng Đông đã hoàn toàn chẳng còn chút yêu thương nào. Điều khiến hắn hối tiếc nhất chính là con trai, tham gia mưu sát, còn là giết chính ông nội mình, cho dù nó có đi trại cải tạo về chăng nữa, còn con đường nào cho nó đi nữa đây?

Xã hội này sao còn có thể dung thứ nó được nữa?

Lộ Hướng Đông thật sự căm hận Dư Mộng Nhân. Trách không được ba mẹ hắn nói bất cứ giá nào cũng không cho phếp nữ nhân đó tiến vào nhà họ Lộ. Cô ta, một kẻ tâm ngoan thủ lạt như vậy, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, rồi cũng sẽ hủy hoại cái nhà này thôi.

Lộ Hướng Đông hỏi cảnh sát: "Vậy… kế tiếp hai người bọn họ…"

"Cảnh sát sẽ đem vụ án giết người này giao lại cho viện kiểm sát, đến lúc đó phỏng chừng sẽ áp vào tội danh mưu sát mà tiến hành khởi tố."

Tuy rằng là giết người chưa thành, nhưng mà đã đủ điều kiện hình thành tội mưu sát. Hơn nữa ông cụ đến nay vẫn chưa tỉnh, tối qua bác sĩ lại mới cấp cứu một lần, vẫn còn chưa qua cơn nguy hiểm, có thể sống qua chuyện này hay không bác sĩ cũng không dám chắc.

Gây nên hậu quả nghiêm trọng như vậy, bên phía tòa án không có khả năng không cân nhắc. Nếu giả sử Lộ lão gia thật sự không xong, tòa án sẽ dựa vào đó mà tăng nặng thêm hình phạt.

Lộ Hướng Đông trong lòng cảm khái: "Vậy… Cảm ơn các anh…"

"Vậy… Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đến thăm bọn họ được không?"

Cảnh sát nói với hắn: "Có thể. Hai ngày nữa chúng tôi sẽ đưa phạm nhân tới trại tạm giam. Nếu anh muốn thăm thì có thể tới trại tạm giam thăm bọn họ."

Lộ Hướng Đông buông điện thoại, thần sắc mỏi mệt, gương mặt sầu lo.

Giờ phút này, tâm tình hắn vô cùng phức tạp, không biết nên nói như thế nào.

Hận, phẫn nộ, thất vọng, cô đơn, cảm xúc hỗn tạp… Nhưng chỉ duy nhất có thương tâm là không, hắn không thương tâm.

Sau khi biết Dư Mộng Nhân là người đứng đằng sau chuyện hạ độc này, hắn không hề cảm thấy thương tâm. Đến giờ phút này hắn mới phát hiện, bản thân mình đối với Dư Mộng Nhân kỳ thật cũng không phải là tình yêu, có thể phần nhiều là không cam tâm.

Không cam tâm vì hắn đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị ba mẹ quản giáo, muốn cưới ai, bản thân lại chẳng thể quyết định được.

Hắn càng giống như một gã trung niên ngỗ nghịch, chỉ muốn làm chút gì đó chứng tỏ bản thân. Cho nên lúc ba hắn càng ngăn cản, hắn lại càng muốn cưới Dư Mộng Nhân.

Nhưng đợi đến khi xảy ra chuyện, hắn mới phát hiện. Thì ra, hắn đối với người đàn bà kia chũng chẳng có bao nhiêu yêu thích.

...