...
Bà Lý thấy mẹ Trần Phong nói thế thì không hờn giận, vội nói: “Mẹ Phong Tử à, lời mà tôi nói với hai người đều xuất phát từ tận đáy lòng đó. Chúng ta quen nhau lâu rồi, việc tìm đối tượng cho con cái nhất định là phải hiểu rõ người ta từ trước mới đúng. Chứ những cô gái từ nơi khác đến thế này thì thật sự là không thể tin tưởng được. Nếu rước cô ta về nhà thì đồng nghĩa với việc rước về một cái tai họa, có khi còn hại cả nhà ông bà ấy chứ. Bà xem đó, giờ cô ta còn chưa bước vào cửa nhà ông bà mà đã dám chiếm lấy căn phòng cũ của hai người rồi, đợi đến khi cô ta được rước về nhà thì chẳng phải là sẽ đuổi luôn cả hai người đi còn gì nữa!”
Bà Lý nói đến mức nước bọt văng tứ tung, hận không thể mô tả Vương Thu Vũ là loại phụ nữ không ra gì. Bà ta sợ ba mẹ Trần Phong gặp Vương Thu Vũ sẽ thích cô ta nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường để phá hoại hình tượng của Vương Thu Vũ trong mắt họ.
Ba mẹ Trần Phong dù rất tin tưởng con trai mình nhưng khi nghe bà Lý liên tục nói những điều không tốt về Vương Thu Vũ như vậy thì trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Bà Lý thấy hai người họ cân nhắc thì vội nói: “Ba mẹ Phong Tử à, hai người cũng nên hiểu rõ, cô gái này còn lợi hại hơn kẻ điên mà suýt chút nữa hai người đã rước về nhà lần trước, bằng không làm sao cô ta có thể lừa gạt Phong Tử đến mức một lòng một dạ với cô ta thế chứ?”
Ba mẹ Trần Phong run lên, nhớ lại sự kiện trước đây, sau lưng họ chợt trở nên lạnh lẽo.
“Ông bà xem, Phong Tử vì sao đến giờ phút này vẫn chưa chịu nói cho ông bà biết, chuyện này còn không phải cô gái kia thật sự có vấn đề hay sao?”
“Bà Lý, tôi nghe mà cũng buồn bực thay đó. Tiểu Vương đắc tội gì với bà vậy?”
Bà Lý đang nói hăng say thì bị một giọng nói châm chọc ngắt lời. Bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô giáo Tôn đi chợ về, trên mặt còn mang vẻ tức giận. Bà Lý cắn răng, nhổ một ngụm, rõ ràng là chỉ cần thổi thêm tí lửa là bà ta sẽ thành công, ai ngờ tự nhiên lại từ đâu nhảy ra một cô giáo Tôn thế này! Đêm qua, bà ta đã nhìn ra người phụ nữ họ Tôn này chuyên gia phá hỏng chuyện tốt của mình.
Quan hệ của ba mẹ Trần Phong và cô giáo Tôn không tệ chút nào, tuy rằng bọn họ đã dọn đi không ít năm nhưng hai nhà vẫn còn liên hệ với nhau. Hai ông bà thấy cô giáo Tôn thì vội chào hỏi: “Cô giáo Tôn, cô về rồi đó ạ!”
Hai người bọn họ thấy lời vừa rồi của cô giáo Tôn dường như không hề hài lòng với những gì bà Lý đang nói, lúc này hai người họ đương nhiên là tin tưởng vào nhân phẩm của Vương Thu Vũ.
Cô giáo Tôn kéo tay mẹ Trần nói: “Hai người đừng nghe con mụ lắm mồm này nói linh tinh. Trần Phong chưa kể cho ông bà nghe chuyện này là do cậu ấy chưa kịp nói thôi. Hôm qua cậu ấy mới chính thức xác định quan hệ với Tiểu Vương, hơn nữa tôi hiểu ý của Trần Phong, cậu ấy nghĩ là trong hai ngày tới sẽ dẫn cô bé về nhà để ông bà gặp mặt.”
Trong đầu ba mẹ Trần Phong bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy, không thể trách thằng bé được…”
Bà Lý tức giận đến nghiến răng, ở bên cạnh châm chọc: “Ơ kìa, chuyện con cái nhà người ta, bà còn biết sớm hơn ba mẹ người ta là sao? Ai không biết còn tưởng Trần Phong là con của bà đó.”
Cô giáo Tôn cười lạnh: “Bà Lý, tôi còn không lợi hại bằng bà ấy chứ. Người không vấn đề gì mà bà cũng có thể nảy thành có chuyện được. Bà nói xấu về một cô gái trong sạch như thế mà không chột dạ chút nào sao? Vì muốn gới thiệu cháu gái mình cho Trần Phong mà bất cứ thủ đoạn tồi đệ nào bà cũng dám làm thế này là sao?”
Ba mẹ Trần Phong sửng sốt: “Chuyện này… là sao đây?”
Cô giáo Tôn khinh thường nói: “Bà Lý, bà đừng nói rằng bà dùng trăm phương ngàn kế để chia rẽ Trần Phong và Tiểu Vương như vậy không phải vì muốn giới thiệu cháu gái bà cho Trần Phong nhé?”
...