...
Dư Viễn Phàm bất thình lình làm như vậy, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Dư Mộng Nhân cực kỳ kinh hoàng, không dám tin nhìn con con trai, sao vừa mở miệng đã quỳ xuống rồi!
Cứ coi như là xin lỗi, cũng không cần phải quỳ xuống chứ?
Quỳ xuống như vậy, thật sự đến cốt khí cơ bản nhất cũng không còn nữa!
Nhạc Thính Phong trợn tròn mắt, còn cho rằng tên nhóc này thật sự có thể làm được nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng chứ, không ngờ, lại bị dọa sợ, cậu mới chỉ cười một tiếng thôi mà. Cậu muốn đứng lên nói một câu, Dư Viễn Phàm có phải bị dọa cho ngất đi rồi không?
Nếu thật sự ngất đi, câu đó quá không ý nghĩa nữa rồi. Giọng nói của Nhạc Thính Phong đối với Dư Viễn Phàm mà nói, giống như đòi mạng vậy, cảnh tượng chiều hôm qua đó, đã trở thành ác mộng không thể xua tan của cậu.
Buổi tối nằm mơ, cậu bị sợ hãi tỉnh dậy rất nhiều lần, cũng không dám nhắm mắt, nhắt mắt lại chính là giọng nói của Nhạc Thính Phong, sau gáy dường như còn đè tay của cậu, bị cậu ấn xuống, lúc nào cũng có thể rơi xuống ngã chết.
Rất nhiều bạn học nhịn không cười ra tiếng, Cô Tống cũng không hiểu Dư Viễn Phàm là muốn làm gì.
Sau khi Dư Mộng Nhân thấy Dư Viễn Phàm quỳ xuống, chỉ phát run, cũng không nói chuyện, trong lòng hận sắt không thành thép. Cô ta đã giúp thằng bé tới mức này rồi, nó còn không ra gì như vậy, sao vừa tới thủ đô, đã khác với trước kia rồi.
Lúc này, vẫn là phải người làm mẹ như cô ta đứng ra mới được. Cô ta chân thành nói: “Các bạn học, các cháu cũng nhìn thấy rồi, Tiểu Phàm nó… thật sự biết lỗi rồi, nam nhi dưới gối có vàng, nó để bày tỏ sự xin lỗi với mọi người, đã vứt bỏ sự tôn nghiêm cuối cùng, dù cô rất hy vọng con trai mình có thể biết lỗi, nhưng… làm một người mẹ, nhìn thấy nó như vậy, cô thật sự vẫn vô cùng buồn.”
Nói rồi, hốc mắt Dư Mộng Nhân ươn ướt, đôi môi cô mang theo chút run rẩy, “Muôn vàn lời nói Tiểu Phàm đều đặt trong cái quỳ này rồi… xin các bạn học cho nó một cơ hội hối cải sửa đổi, cảm ơn các cháu.”
Dư Mộng Nhân khom người, cúi đầu trước học sinh cả lớp. Lời này của cô thật sự là chứa chan tình cảm, hơn nữa còn vô cùng có thể thuyết phục mọi người, một vài học sinh trong lớp trên mặt đều lộ ra sự thông cảm.
Nhạc Thính Phong châm biếm một tiếng, công phu mồm mép của bà già này đúng là lợi hại, có thể đem việc con trai mình bị sợ tới mức quỳ xuống, nói ra một cách chân thành như vậy, đúng là không thể coi thường.
Cô Tống thở dài, cô cảm thấy Dư Viễn Phàm có thể làm tới bước này, thật sự… đã làm hết những gì có thể rồi, là chủ nhiệm lớp, cô không thể làm khó cậu ta nữa. Thế là Cô Tống nói: “Cô Dư, cô đỡ thằng bé đứng dậy trước.”
Dư Mộng Nhân vội cúi người đỡ Dư Viễn Phàm: “Tiểu Phàm, nào con đứng dậy trước, mẹ nghĩ bạn học của con đều cảm nhận được lời xin lỗi của con rồi…”
Dư Viễn Phàm muốn đứng dậy, nhưng hai chân của cậu không có sức, căn bản không đứng lên nổi, mặc Dư Mộng Nhân kéo thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Dư Mộng Nhân cắn răng, thấp giọng nói: “Con rốt cuộc muốn làm gì, đứng lên cho mẹ.”
Không ngờ Dư Viễn Phàm lại đẩy tay cô: “Con như vậy… là, là được…”
Dư Viễn Phàm không dám ngẩng dầu, cậu lí nha lí nhí nói: “Tôi… tôi biết rõ mình hổ thẹn với các bạn học, để bày tỏ thành ý của tôi, tôi cứ như thế này nói mấy câu với mọi người vậy…”
Tiếp theo, cậu vô cùng trịnh trọng xin lỗi như những lớp trước đó, sau đó bảo đảm mình sau này sẽ không làm ra chuyện như thế nữa, hy vọng mọi người có thể giám sát cậu.
...