Chương 1847: Chúng tôi đền tiền, anh phải xin lỗi


...

Du Dực nheo mắt lại nói: “Mã tiên sinh, việc này nếu đổi lại là tôi thì loại giống như con trai anh đã bị tôi đánh từ lâu rồi, anh nên cảm thấy may mắn vì người cậu ta gặp là thằng cháu ngốc của tôi đi.”

Ba của Mã Siêu Kiệt sắp bị bịp bợm rồi: “Anh... anh... ức hiếp người quá đáng!”

Rõ ràng là con trai hắn ta đã bị đánh, bất luận vì nguyên nhân gì thì người bị thương vẫn là con trai hắn ta, theo logic của người bình thường thì đối phương đều phải bồi thường, xin lỗi.

Nhưng không ngờ, tới lượt bọn họ lại có thể nói hệt như con trai họ bị chịu thiệt thòi vậy.

Đây gọi là đạo lý gì vậy? Đây là lần đầu tiên ba của Mã Siêu Kiệt gặp phải trường hợp như thế này.

Du Dực đưa tay ra hiệu dừng lại: “Cắt cắt, cái gì mà ức hiếp người quá đáng, rõ ràng là con trai anh bắt nạt người khác trước, nếu không phải cậu ta kiếm chuyện thì đứa cháu trai hiền lành của tôi sẽ ra tay đánh người sao? Anh cũng không đi hỏi han trong trường xem, phẩm hạnh của cháu trai tôi như thế nào?”

Lộ Hướng Đông ở bên cạnh gật đầu: “Phẩm hạnh của Thính Phong thực sự không có gì phải nói rồi, không bới móc ra được.”

Thầy hiệu trưởng cũng gật đầu theo, từ sau khi Nhạc Thính Phong đến, đã kéo theo cái gai lớn Lộ Tu Triệt và nếp sống học tập toàn trường đều chuyển biến tốt chưa từng thấy. Thành tích học tập cũng theo đó có sự tiến bộ toàn diện. Không chỉ có vậy, thành phố tổ chức các cuộc thi đua thi đấu, chỉ cần Nhạc Thính Phong có mặt thì nhà trường đều giành thắng lợi.

Nửa cuối học kì này, không ít học sinh đều muốn đăng kí vào học tại trường của họ, danh tiếng của nhà trường cũng theo đó mà tăng lên.

Ba của Mã Siêu Kiệt tức giận đến nỗi hơi thở đã có chút nóng nảy: “Tôi không cần biết cậu ta có phẩm hạnh gì, đánh con trai tôi, việc này không thể cho qua được.”

Du Dực mất kiên nhẫn nỏi: “Tôi cũng không nói việc này cứ thế cho qua nhé! Cháu trai nhà chúng tôi đã làm thì dám chịu, chính là vì đã đánh rồi, thế nhưng, trách nhiệm này không thể hoàn toàn trách cháu trai nhà chúng tôi được, con trai nhà anh tự kiếm chuyện, cháu trai nhà chúng tôi bị quấy rối không thể chịu đựng được mới đứng lên phản kháng lại, như vậy không sai chứ?”

Cả một quá trình thật ra rất đơn giản, Nhạc Thính Phong không phải là loại người không có việc gì tự dưng tìm người để đánh nhau, nhưng cái tên Mã Siêu Kiệt đó, môn thi đầu tiên cậu quấy rối tôi, tôi đã không tính toán gì với cậu rồi.

Nhưng đến môn thi thứ hai lại còn táo tợn hơn, nếu không cho cậu ta biết tay thì môn thi buổi chiều cậu ta chắc chắn sẽ tiếp tục.

Loại người này chính là không gặp quản giáo không rơi lệ.

Du Dực cảm thấy Nhạc Thính Phong đánh rất đúng, nên đánh, đánh cho cậu ta không còn dám hỗn xược nữa.

Ba của Mã Siêu Kiệt tức giận nói: “Cái gì gọi là quấy rối không thể chịu nổi?”

Du Dực cười khẩy: “Lẽ nào không phải sao? Môn thi đầu tiên gây phiền phức cho cháu trai tôi, việc này cũng đã cho qua rồi. Cháu trai tôi tính tình tốt, không tính toán với cậu ta. Đến môn thi thứ hai vẫn không chịu ngoan ngoãn làm bài, cậu ta muốn phá hoại cháu tôi đúng không?”

“Giữa bọn trẻ với nhau có tranh cãi chẳng phải là chuyện bình thường sao? Cái gì mà phá hoại với không phá hoại chứ, anh nói có phần quá nghiêm trọng rồi.”

Du Dực ha ha cười một tiếng: “Vậy theo lời anh nói, giữa bọn trẻ đánh nhau cãi nhau là chuyện bình thường, chẳng qua chỉ là đánh con trai anh một trận thôi mà, không nghiêm trọng đến vậy đúng không?”

Ba của Mã Siêu Kiệt tức giận đến miệng đều co giật, người này quá bậy bạ càn quấy rồi.

“Việc này không giống nhau, cãi nhau và đánh nhau có thể giống nhau sao?”

Du Dực châm biếm nói: “Theo tôi thấy, con trai anh làm việc đáng ghét như thế, đánh cậu ta như vậy còn nhẹ đấy, chúng tôi tất nhiên dám làm dám chịu, không giống các người, đã làm rồi lại không dám thừa nhận, tôi nói cho anh biết việc này dễ dàng giải quyết, con trai anh chẳng phải bị thương rồi sao? Được, tiền viện phí và tiền bồi dưỡng tổn hại tinh thần, chúng tôi trả, nếu đã đánh người thì số tiền này nên trả. Chúng tôi chịu bồi thường, thế nhưng... nhất định phải bắt con trai anh xin lỗi cháu trai tôi.”

...