...
Từ thành phố xuống, vừa nhìn thấy hai
người họ, ông đã tiến lại chào hỏi thân mật: “Anh Anh Du, cô Cô Nhiếp, tôi là Tề Hạo, luật sư của các vị”
uật sư mà Du Dực mời lần này từ
Ông đã hoàn toàn hiểu rõ vụ việc, nhưng đây là lần đầu tiên găp mặt đương sự.
Du Dực gật đầu, khá hài lòng với luật sư, xem ra ông ta cũng thông minh đấy, gọi cô Cô Nhiếpchứ không phải bà Yến.
Nhiếp Thu Sính gật đầu chào luật sư Tề.
Luật sư Tề trao đổi với họ một lúc về vụ án, sau đó nói: “Sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.”
Du Dực gật đầu: “Đi nào.”
Anh ôm vai Nhiếp Thu Sính, bế Thanh Ti trên tay, đi qua trước mặt Yến Tùng Nam.
Từ đầu đến cuối, Thu Sính không nhìn Yến Tùng Nam đến một lần, điều này khiến Du Dực vô cùng thoải mái.
Nhìn họ đi về đằng xa, Yến Tùng Nam vẫn chưa định thần lại được từ giây phút ngỡ ngàng lúc nãy, lần đầu tiên hắn ta biết rằng, hóa ra Nhiếp Thu Sính lại có thể xinh đẹp đến mức ấy, từ cô toát lên cốt cách thần tiên, nào có chút gì là quê mùa đâu.
Yến Tùng Nam bỗng thấy nhói lòng chột dạ, hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, nhiều năm nay hắn dốc hết tâm can mải mê giành giật lợi ích cá nhân, rốt cục là đúng hay là sai?
Nếu như hắn ta an phận sống ở quê, yên ổn sống cùng Nhiếp Thu Sính, thì có lẽ bây giờ
hắn cũng được như tên gian phu kia ôm vợ ôm con, sinh sống hạnh phúc?
Yến Tùng Nam vội vàng lắc đầu, không không, không phải thế, hắn không sai, hắn muốn tìm đến người khác, muốn sống một cuộc sống giàu sang thì có gì sai?
Nhiếp Thu Sính xinh đẹp thì đã làm sao? Xinh đẹp đến đâu cũng không thể cho nhà hắn nhiều tiền đến mức tiêu không hết.
Đúng vậy, hắn không sai.
Đúng lúc Yến Tùng Nam đang định bước vào, thì một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngay trước mặt hắn.
Từ trên xe bước xuống 4 người, Yến Tùng Nam thoạt nhìn đã biết ngay là do Diệp Kiến Công sai đến, bởi vì hai người trong số đó chính là hai người đã theo dõi hắn hồi trước.
Còn hai người kia hắn không biết
Một người mặc veston thắt cà vạt chỉnh tề, đeo kính, đi đến trước mắt hắn, nói: “Anh Anh Yến, tôi là luật sư do ông chủ Diệp cử đến, tôi họ Triệu”
Yến Tùng Nam chột dạ, nhà họ Diệp cử đến nhiều luật sư thế này, phải làm sao đây?
Có bọn họ ở đây, thì làm sao hắn có thể nhẹ nhõm từ bỏ quyền nuôi con trước tòa, làm sao có thể mau chóng kí tên được. Nếu hắn làm như thế, nhà họ Diệp nhất định sẽ cảm thấy hắn có vấn đề, có lẽ không cần đợi đến ngày mai, mà sẽ trực tiếp xử hắn luôn.
Mặc dù trong lòng hắn hồi hộp lo lắng, nhưng bề ngoài lại tỏ ra vô cùng hãnh diện.
“Thật... thật không ngờ, bác cả còn lo cả chuyện nhỏ nhặt này của tôi, có điều, anh bất ngờ đến, chưa báo cáo trước với tòa án, chưa làm theo trình tự các bước, liệu bọn họ có để anh làm luật sư đại diện tạm thời của tôi không?”
Yến Tùng Nam nghĩ thầm, tòa án này lại không phải do nhà họ Diệp mở ra, hắn ta bất ngờ đến đây, nhất định không được lên biện hộ, chắc chỉ ngồi dưới xem mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng vị luật sư kia rất tự tin: “Cái này anh yên tâm, ông Ông Diệpđã sắp xếp ổn thỏa rồi, ngay từ đầu tôi đã là luật sư đại diện của anh, làm theo trình tự chính
כל
quy.
Yến Tùng Nam giật giật khóe miệng, mẹ nó chứ, thằng già Diệp Kiến Công, không ngờ lão đã chuẩn bị từ trước.
Nhưng mồm hắn vẫn nói: “Thế... thế thì quá cảm ơn bác cả rồi, vẫn là bác suy nghĩ chu đáo, không thì, hôm nay tôi thật không biết phải làm sao nữa, đợi tôi về rồi, nhất định phải đến tận nơi cảm ơn bác, bác cả thật đúng là người cha thứ hai của tôi.”
...