Chương 652: Không thể để ông ta sống qua ngày hôm nay


...

“Không thể nào, khó ăn đến thế sao?”

“Anh không biết Tô Ngưng Mi cho bao nhiêu muối vào món này nữa, mặn đến nỗi cổ họng anh cũng đau anh ách luôn rồi.” Du Dực cảm thấy vô cùng bội phục Hạ An Lan, món cá mặn chát như thế mà anh ta có thể ăn nhưng mặt không đổi sắc. Anh thật sự, thật sự bội phục anh ta sát đất.

Nhiếp Thu Sính kinh ngạc nói: “Nhưng mà anh Lan ăn rất nhiều mà, còn nói rằng ăn rất ngon nữa...”

Du Dực nhìn bàn ăn chỉ còn sót lại chút cơm thừa canh cặn, dứt khoát lắc đầu: “Giờ em tin con cáo già Hạ An Lan này yêu nghiệt như thế nào chưa? Không chỉ con cá này mà tất cả các món đều chỉ còn vài miếng nữa chứ. Xem ra tất cả đều là bom mà người ta trả thù anh ấy, ai dè anh ấy lại ung dung tự tại tiếp nhận bằng hết.”

“Á? Những món ăn này...” Nhiếp Thu Sính nhìn lại bát đĩa trên bàn ăn, nhất thời cảm thấy những món ăn này không giống như đồ ăn nữa... Không lẽ, đây thật sự là một bàn đầy bom hay sao?

“Em không thắc mắc sao Tô Ngưng Mi lại chạy nhanh như vậy, nói thế nào đi chăng nữa cũng không chịu ở lại đến tối sao? Em không phát hiện sóng ngầm giữa hai người này à?”

Vẻ mặt Nhiếp Thu Sính đau khổ: “Em vẫn nghĩ là hai bọn họ sẽ có... tiến triển tình cảm kìa...”

“Đúng là có tiến triển, anh vợ anh tìm đường chết bằng cách đùa bỡn người ta, hiện tại bị trả thù rồi. Nhưng dù sao Tô Ngưng Mi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào của anh ấy cả. Em cứ xem con cáo già Hạ An Lan kia xem, không phải anh ấy cứ một câu lại một câu hãm hại người ta sao?” - Du Dực lắc đầu, đứng từ góc độ của một người đàn ông, anh thấy Hạ An Lan giống như thực sự có ý với người ta.

“Vậy... Không biết ngày mai chị Mi Mi có đến đây nữa không?”

“Có thể có. Nhưng anh nghĩ, cô ấy nhất định sẽ canh lúc Hạ An Lan không có nhà để tới.”

Hai người bưng bát đĩa vào bếp, những món còn lại, Du Dực cũng không có dũng khí tiếp tục nếm thử. Anh cũng kiên quyết không để Nhiếp Thu Sính ăn thử nữa. Bọn họ không yêu nghiệt như Hạ An Lan kia, ăn mấy món ăn kinh dị thế này mà mặt vẫn không hề đổi sắc.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Du Dực nói với Nhiếp Thu Sính: “Vợ à, anh có chút việc phải ra ngoài một chút.”

“Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừ...”

...

Sau khi Hạ An Lan tới văn phòng, việc đầu tiên là kêu thư ký lấy cho mình một cốc nước thật đầy. Anh thật sự, thật sự khát đến khô cổ rồi. Khoang miệng anh giờ giống như đang phủ đầy muối bên trong. Uống xong hai cốc nước đầu, anh mới có thời gian hỏi: “Diệp Kiến Công tỉnh lại chưa?”

“Vẫn chưa, bác sĩ nói hồi trưa ông ấy tỉnh lại đã rất suy kiệt rồi.”

“Chuyện đám người gây náo loạn kia,cảnh sát đã điều tra ra gì chưa?”

Thư ký đáp lời: “Có mấy người thật sự là người nhà của bệnh nhân tử vong, còn lại đều là do người nhà bọn họ tìm đến, ý tứ của bọn họ là muốn gây ồn ào để lừa bệnh viện lấy một ít tiền. Hơn nữa, theo như lời bọn họ nói thì bọn họ nhận sai rồi. Họ nghe theo lời người khác thôi, bác sĩ kia vẫn đang trong phòng thẩm vấn, cho nên đã thả bọn họ ra trước. Tuy nhiên vì còn chút vấn đề nên trước mắt cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra.”

“Để bọn họ nắm rõ thời gian, tôi phải nhanh chóng có kết quả.”

“Vâng!”

...

Hạ Như Sương vẫn còn đang tránh ở ngoài bệnh viện, cô ta không dám rời đi.

“Thừa dịp ông ta vẫn chưa tỉnh lại, phải nhanh chóng động thủ, chỉ cần ông ta tỉnh lại thì Hạ An Lan nhất định sẽ nhanh chóng quay lại đây.”

Cô ta cầm di động đứng trước cửa bệnh viện, lén lút như kẻ trộm.

Người ở đầu dây bên kia cười lạnh: “Trên đời này, nếu không có tiền thì không thể làm nên chuyện. Nếu không làm được việc này thì chỉ có thể do cô không bỏ đủ tiền ra thôi.”

“Tôi biết rồi...”

Hạ Như Sương nắm chặt tay, hiện giờ cô ta chỉ có thể đánh cuộc. Diệp Kiến Công bị dị ứng nghiêm trọng với pê-ni-xi-lin, chỉ cần một chút thôi cũng có thể lấy mạng ông ta rồi, dù bỏ trong đồ ăn, nước truyền dịch hay thậm chí chỉ cần tiếp xúc một chút với da cũng đủ khiến ông ta mất mạng.

...