...
Mạnh Hoành nhún vai, nói: “Chuyện này mà còn phải nghi ngờ sao? Mỹ nữ thì vô giá, tình yêu lại có giá trên trời, còn mỹ thực lại ở ngay trước mặt, hai thứ này nhìn đã thấy khác biệt ra sao rồi... Nhưng mà có quan trọng đầu, sau này
nếu có bạn gái, trước hết tớ sẽ thống nhất với cô ấy rằng hẹn hò thì có thể, nhưng nếu không cho tớ ăn thứ tớ thích ăn thì tuyệt đối không được.”
Hầu Chí Tân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, nhất định tớ sẽ bám theo Lâm Trầm để ngày ngày ôm đùi cậu ấy”
Lộ Tru Triệt cười nói: “Điều kiện tiên quyết là Lầm Trầm phải đưa đùi ra cho cậu ôm nhá”
Hầu Chí Tân cười hắc hắc: “Chắc chắn rồi, tớ tin tưởng Lâm Trầm sẽ đồng ý, chúng ta là anh em tốt mà.”
Lâm Trầm không thèm ngẩng đầu lên: “Sẽ không có chuyện ấy đâu.”
Nói xong, còn thể hiện vẻ mặt vô cùng ghét bỏ mả ngồi dịch sang bên cạnh, tạo ra một khoảng cách lớn với Hẩu Chí Tân.
Cả ký túc xá lập tức vang lên một trận cười ầm ĩ. Mạnh Hoành chỉ vào Hầu Chỉ Tân cười nói: “Cậu xem đi, tự xem đi, Lâm Trầm còn đang chế cậu phiền kia, cậu còn muốn đi ốm đùi Lâm Trầm hở? Tự nhìn lại hình thể cậu đi kia, Lâm Trầm còn lâu mới đủ sức cho cậu ôm đùi được.”
Hầu Chí Tân nhét một miếng sủi cảo chiên vào miệng: “Hứ, cho các cậu cười, các cậu nghĩ Lâm Trầm không cho tớ ôm đùi thì sẽ cho các cậu ôm đùi chắc? Đừng nghĩ lung tung, tớ nói cho các cậu nghe, cậu ấy sẽ không cho ai ôm đùi đầu! Cậu ấy đang thẹn thùng đó.”
Thoáng cái lại thêm một tháng nữa trôi qua, rốt cuộc Lộ Tru Triệt cũng đã bỏ đi chiếc áo lông dày cộm trên người để thay bằng quần áo mỏng hơn. Còn Nhạc Thính Phong đã quên sạch mọi chuyện mà tối hôm đó cậu nhìn thấy.
Đám học sinh lớp 10 và lớp 11 trong trường Số 1 đã đi học, trường học đã khôi phục lại vẻ huyên náo như xưa. Học trò lớp 12 vẫn là những người bận rộn nhất toàn trường, mỗi tháng lại có một kì thì thử, có những học trò đã thi nhiều đến nỗi chết lặng, không còn cảm xúc nhưng vẫn có những học trò vẫn luôn cảm thấy lo lắng mỗi khi kì thi đến.
Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm vẫn là hai vị thần kiên trì đứng thứ nhất, thứ hai mỗi kì thi như cũ, đừng ai hòng đẩy bọn họ xuống dưới.
Mỗi lần thấy chủ nhiệm lớp nhìn bọn họ đều vô cùng dịu dàng, giống như đang nhìn hai hòm châu báu của mình vậy. Hai cậu học trò này, đừng nói là với chủ nhiệm lớp họ mà đối với cả trường đều là hai hòm châu báu sáng chói, tới khi hai cậu thi vào đại học thì sẽ khiến trường Số 1 của bọn họ lần thứ hai trở thành tâm điểm chú ý của toàn thành phố, thậm chí là toàn quốc. Hai cậu nhóc này bình thường không gây chuyện nhưng cả hai cũng không là những học trò luôn thành thật, ngoan ngoãn nghe lời.
Còn không à, thấy chủ nhiệm lớp giờ đã bắt đầu đau đầu vì Lâm Trầm rối.
Một tuần này, ông đã nói chuyện với Lâm Trẩm tới bốn lần nhưng vẫn không có kết quả gì. Mỗi lần Lâm Trầm từ văn phòng trở về, rất nhiều học trò đều nhìn trộm rồi châu đầu ghé tại nhỏ giọng bàn luận. Mấy học trò tin tức linh thông đã biết thầy chủ nhiệm lớp tìm Lâm Trầm nói về chuyện muốn cử cậu đi học, rất nhiều người vừa hâm mộ vừa ghen tị với Lâm Trầm.
Mạnh Hoành thấy sắc mặt Lâm Trẩm không tốt liền thấp giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Lần này thấy chủ nhiệm lớp nói gì
å?”
Lâm Trẩm không nói gì, chỉ lấy bút và để trắc nghiệm ra tiếp tục làm.
...