...
Trong lòng Lộ Tu Triệt đã ớn tới phát khiếp, hôm qua tính toán tốt như thế, nhưng mà ở dưới nắm đấm của Nhạc Thính Phong thì tính toán chỉ là mây bay, chỉ còn lại sợ, sợ, sợ và sợ…
Một đấm cậu còn có thể trụ được, nhưng nhiều thì không thể.
Được rồi, cậu thừa nhận cậu là người rất nhát gan.
Tay của Nhạc Thính Phong chậm rãi hạ xuống, cậu tủm tỉm cười: “Đừng mà, sinh nhật của Lộ đại thiếu gia, sao chúng tôi có thể không tới chứ, bằng không như thế rất không lễ phép.”
Vừa rồi cậu nghe Lộ Tu Triệt nói Nhiếp Thu Sính là mẹ mình, cậu muốn giải thích một chút, nhưng mà sau lại thôi, giải thích với thằng ôn này làm quái gì chứ?
Cậu ta hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi, nói không chừng càng giải thích càng thêm phiền.
Trong lòng Lộ Tu Triệt lộp bộp một chút: “Không, không, Nhạc Thính Phong, cậu hãy nghe tôi nói, đừng miễn cưỡng mình, trăm ngàn lần đừng miễn cưỡng mình. Hôm qua, tôi tự tiện đưa ra lời mời tới dự sinh nhật là chưa suy nghĩ kín kẽ, đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi vì mình đã làm sai.”
Nhạc Thính Phong càng nói thế thì cậu càng lo lắng, cứ cảm thấy không biết cú đấm tiếp theo của tên nhóc này sẽ rơi vào chỗ nào.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, cố gắng lùi về sau một chút.
Nhạc Thính Phong ngoài cười nhưng trong không cười: “Không miễn cưỡng, sao lại gọi là miễn cưỡng chứ, sinh nhật bạn thân của tôi, đương nhiên tôi phải tới tham gia rồi. Chẳng những tới tham gia mà còn phải chuẩn bị một món quà thật tốt cho cậu nữa.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy dù sao lần này dạy bảo Lộ Tu Triệt tử tế thì lần sau cậu ta mới không dám có tâm tư đùa giỡn nữa.
Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt: “Nhạc Thính Phong, tôi xin cậu đấy, đừng tới tham gia nữa, tôi không muốn quà gì hết… Thực ra… Tôi nói thật với cậu, tôi lừa cậu đấy…”
“Cái gì?”
“Tuần sau không phải sinh nhật tôi. Tôi… Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi. Cậu đánh tôi, tôi cảm thấy mất hết mặt mũi… cho nên mới…chuyện đó…” Lộ Tu Triệt nói thật ra, nhưng trong lòng không ngừng rên rỉ.
Đường đường là tiểu tổ tông nhà họ Lộ, tiểu bá vương của trường trung học Ngoại ngữ, giờ lại bị người ta đánh trong nhà vệ sinh, ô ô ô ô…
Ba, con muốn về nhà.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Lừa tôi?”
Ánh mắt Lộ Tu Triệt nhìn chằm chằm vào tay Nhạc Thính Phong, nếu cậu ta dám ra tay, cậu nhất định sẽ lập tức trốn.
Cậu gật đầu: “Ừm, đúng thế, là lừa gạt cậu.”
Nhạc Thính Phong nhất thời không biết nói gì, “Tôi còn chưa thấy ai tích cực gợi đòn như cậu.”
“Khụ khụ, chỉ là tôi cảm thấy mất hết mặt mũi…”
Lộ Tu Triệt sờ sờ mũi: “Cậu xem, đánh cậu cũng đánh rồi, chuyện ngày hôm qua… cứ như vậy cho qua, được chứ?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, có thể bỏ qua, nhưng mà sau này…”
Lộ Tu Triệt nhanh chóng xua tay, lắc đầu: “Không có sau này, tuyệt đối không có, được chưa?”
Cho dù có nghĩ tới cũng không thể để Nhạc Thính Phong phát hiện ra được.
Đúng thế, Lộ Tu Triệt vẫn chưa chết tâm, cậu là tiểu tổ tông chưa từng dễ dàng buông tha cái gì.
Cậu chỉ chỉ ra ngoài: “Chúng ta… mau về thôi, cậu xem, giờ học đã trôi qua lâu như thế rồi.”
Nhạc Thính Phong không nói gì, nhíu mày nhìn Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt đau khổ nói: “Tôi thật sự sẽ không mà, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi thề à? Nhạc Thính Phong, cậu nhìn xem cậu đã đánh tôi thành cái dạng gì. Nếu tôi chấp nhặt với cậu thì cậu còn có thể đứng ở đây sao? Tôi thật sự muốn làm bạn với cậu mà.”
Khóe môi Nhạc Thính Phong hơi vểnh lên: “Cuối tuần này tôi tới nhà cậu.”
“Hả?” Lộ Tu Triệt mất một lúc mới phản ứng lại được, “Này, cậu nói gì cơ, Nhạc Thính Phong, cậu nhắc lại lần nữa được không?”
...