...
CÔ TA LÀ KẺ VỪA KHÔNG CÓ ĐẦU ÓC LẠI VỪA KHÔNG CÓ LÁ GAN
“Hạ An Lan vẫn cho người theo dõi tôi. Tôi không thế làm bất cứ điều gì được.”
“Cái này phải xem cô muốn cho tôi cái gì đã. Cái ta muốn, không phải cô đã biết rồi sao?”
Hạ Như Sương đương nhiên biết đối phương muốn gì, nhưng mà cô ta không thể cho đối phương thứ mà họ muôn.
“Nhưng mà... Người nhà Hạ gia hiện giờ đều đang ở trong ngôi nhà mà chính phủ phân cho. Nơi đó canh gác vô cùng nghiêm ngặt, tôi không thể vào được. Hơn nữa, bọn họ rất ít khi đi một mình. Vì thế nên dù tôi muốn giết bất kỳ ai cũng là không có biện pháp.”
“Vậy giết Hạ An Lan đi...”
Hạ Như Sương vừa nghe đối phương nói vậy thì thiết chút nữa sợ hãi mà hét lên thành tiếng, giết chết Hạ An Lan ư? Thế không phải là đi tìm chết sao? Cô ta không có năng lực đó, cũng không có đủ đầu óc. Hạ An Lan có biết bao đối thủ muốn lấy mạng anh ta nhưng chưa từng có kẻ nào đắc thủ. Còn không phải là chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta thăng quan tiến chức ngày càng cao, quyền lực trong tay cũng ngày càng nhiều.
Hạ An Lan không phải một kẻ thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt. Chỉ nhìn vào cách mà anh ta vừa đến Hải thành đã mạnh mẽ trấn áp xã hội đen là có thế thấy anh là người vô cùng mạnh mẽ, thậm chí là máu lạnh vô tình.
“Hạ An Lan thì tôi càng không có cơ hội, cũng không có cơ hội động thủ.”
“Là không dám hay không muốn?”
“hiện giờ tôi đã lâm vào tình cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, bất cứ thời điểm nào cũng có thể mất mạng, làm sao có thế quản được chuyện sống chết của người khác chứ. Nhưng mà Hạ An Lan thì thực sự là không được... Tôi, thực sự không có gan lớn đến thế, tôi không dám.”
Lời này của Hạ Như Sương là sự thật. Tính mạng cô ta hiện giờ đã như chỉ mành treo chuông, làm sao quản được Hạ An Lan ra sao. Huống hồ, bất cú lúc nào, Hạ An Lan cũng có thể kề dao lên cổ cô ta.
“Vậy, để tôi cho cô mượn hai lá gan đi.”
Hạ Như Sương sửng sốt: “Bà có ý tứ gì?”
Tôi có thể cho cô một ít hỗ trợ. Cô cho tôi xem thành ý của cô. Tôi có thể hạ yêu cầu xuống, chỉ cần là người nhà họ Hạ thì đều được.”
Hạ Như Sương cắn răng: “Được, tôi đồng ý với bà. Nhưng hiện giờ việc quan trọng nhất là phải giết chết Diệp Kiến Công đã. Ông ta không phải luôn luôn hôn mê. Nếu chờ đến lúc ông ta tỉnh lại rồi quay lại cắn ngược lại chúng ta. Đến lúc đó, bà có nói đại sự gì tôi cũng không thể thực hiện được.”
“Cũng được.”
....
Hạ An Lan trở về nhà một chuyến, mặc dù giờ đã muộn nhưng hiện giờ người anh đã là người một nhà, anh không còn là người luôn lâm vào tình trạng trống rỗng trong bừa ăn nữa. hiện giờ trong nhà anh lúc nào cũng vô cùng ấm áp, rộn rã tiếng cười, khiến anh ngày nào cũng khao khát muốn trở về tổ ấm của gia đình. Huống chi hôm nay còn là một ngày đặc biệt. Lúc anh về đến nhà thì đã là 2 giờ chiều, người trong nhà đã sớm ăn xong bữa trưa, đang cùng nhau hưởng thụ bữa trà chiều.
Tô Ngưng Mi nướng bánh quy sữa, pha một ly hồng trà, vô cùng thích ý. Du Dực đang bồi Hạ lão gia tử chơi cờ. Tô Ngưng Mi, Nhiếp Thu Sính và lão phu nhân đang xem kịch trên ti vi. Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đang chơi Rubik. Thanh Ti học mãi không vào. Nhạc Thính Phong ôm cô bé vào lòng, hai tay cầm lấy tay cô bé để dạy cô chơi.
Trong nhà có già có trẻ, không khí phảng phất mùi thơm của bánh quy và hồng trà, vô cùng hấp dẫn. Vốn Hạ An Lan cũng chưa thấy đói nhưng khi bước vào nhà, nhìn thấy người nhà mình, lại ngửi được hương vị ngọt ngào trong không khí lại khiến anh cảm thấy đói bụng, hơn nữa lại càng lúc càng đói, giống như suốt mấy ngày liền chưa được ăn cơm.
Anh đứng trước cửa một hồi mới có người nhìn thấy anh.
“Anh, sao anh lại về nhà giờ này?” Nhiếp Thu Sính là người đầu tiên nhìn thấy Hạ An Lan. Cô vô cùng kinh ngạc. Mấy tiếng trước khi cô gọi điện cho anh, anh còn nói là sẽ không về mà.
Hạ An Lan mỉm cười: “Đúng lúc có chút thời gian rảnh nên anh về nhà...”
Chỉ khi bước chân vào nhà mình, anh mới có thể lộ ra nụ cười thật sự xuất phát từ nội tâm mình.
...