...
Lộ Tu Triệt bước ra phía trước nói chuyện với cảnh sát: “Đây là chuyện của một mình cháu, không liên quan gì tới hai người bạn của cháu, người là cháu đánh, các chú muốn hỏi gì thì hỏi cháu là được. Giờ cũng đã muộn rồi, để hai người bạn của cháu về trước. Em gái cháu còn nhỏ tuổi, còn phải về sớm để đi ngủ đó.”
Trang phu nhân quát lớn: “Không được, cậu muốn cho bọn nó đi à? Không được để bọn nó đi, thằng bé đó không động thủ đánh con trai tôi nhưng lại dùng lời lẽ để nhục mạ mẹ con tôi. Nó vô đạo đức như vậy, không thể để nó đi được.”
Cảnh sát liền cảm thấy Trang phu nhân này thật sự là tính toán chi li, rõ ràng là không đánh con bà mà chỉ nói vài câu khó nghe thôi, thế này thì có làm sao chứ?
Tuổi cô còn lớn gấp đôi, gấp ba thằng bé đó, bắt bẻ chút chuyện cỏn con thế này chẳng phải là rất không có phong độ sao?
Nhạc Thính Phong mỉa mai nói: “Muốn tôi xin lỗi con trai cô sao, có thể được thôi, nhưng trước đó các người xin lỗi Lộ Tu Triệt đi.”
“Nó đánh con trai tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi nó hả?”
“Đúng vậy, người ta vì sao phải đánh con trai cô? Nếu tôi chạy đến trước mặt cô nói với cô rằng chồng cô đang vội tìm cưới mẹ kế cho con trai cô thì cô có đánh tôi không đây? Con trai cô tự chạy tới đây tìm đánh, giờ còn muốn đổ lỗi cho người khác à?”
Cảnh sát thở dài, haizzzz, lại quay về vạch xuất phát rồi.
Đang nói thì Du Dực bước vào, cùng đi vào với anh còn có thư ký của ba Lộ Tu Triệt.
Thanh Ti thấy Du Dực, vui vẻ đến nỗi hai mắt sáng lên: “Ba...”
Nhưng cô bé đột nhiên nhớ ra, hôm nay mình gặp chút rắc rối thế này, sợ rằng ba Du sẽ giáo huấn mình nên lại vội vàng cúi đầu.
Du Dực bước tới, không nói hai lời liến bế Thanh Ti lên, kiểm tra cô bé một vòng từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Con bị đánh sao?”
Thanh Ti vội vã lắc đầu: “Không ạ.” Cô bé ghé vào tai Du Dực thầm thì: “Người bị đánh là cái anh kia kìa.”
Du Dực quay đầu nhìn Trang Sử còn đang thống khổ rên rỉ, mắt cậu ta đã được rửa qua bằng nước sạch nhưng tạm thời vẫn chưa thể mở mắt ra được.
Sự tình thế nào anh đều đã nắm được, giờ anh đến đây chính là để xử lý chuyện này rồi đón hai đứa nhỏ về nhà.
Anh liếc mắt nhìn Trang phu nhân vẫn đang giữ vẻ mặt đầy căm phẫn, lại thêm người chồng đang trưng khuôn mặt u sầu của cô ta, nói: “Tôi là phụ huynh của hai đứa nhỏ này, có chuyện gì thì cứ nói với tôi, trước hết tôi khẳng định, tiền thuốc men chúng tôi trả, không cần phải giải thích nhiều làm gì nữa.”
Mẹ Trang không ngờ rằng vất vả lắm mới có một bậc phụ huynh tới nhưng lại vẫn kiêu ngạo như vậy: “Các người vẫn không chịu nói đạo lý sao?”
Du Dực mỉa mai nói: “Đừng có giảng giải mấy thứ đạo lý gì gì đó với tôi, tôi chính là không để ý đến người khác đó, chính không không giáo dục tốt đứa nhỏ của mình, để nó xông ra đường cắn loạn người khác, chịu đánh thế này không phải là chuyện quá bình thường sao? Con trai cô cứ như vậy thì về sau còn phải chịu đòn nhiều!”
Mẹ Trang tức giận đến trắng cả mắt, thiếu chút nữa liền ngất xỉu, người đàn ông này xem ra còn thô lỗ hơn hẳn người vừa nói chuyện qua điện thoại lúc nãy.
“Được rồi, nhanh nói con số ra đi, đừng có lãng phí thời gian ngủ của con gái tôi nữa.”
Thư ký của Lộ Hướng Đông vô cùng bội phục Du Dực, sức chiến đấu mạnh mẽ quá. Anh ta vốn cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, chính anh ta cũng không nguyện ý tới nhưng không ngờ rằng mình lại có chiến hữu cường đại thế này.
Anh ta vội nói: “Tiền thuốc men sẽ do Lộ tổng nhà chúng tôi chi trả, mời Trang tiên sinh cứ tùy ý ra giá đi.”
“Các người bắt nạt người khác quá đáng quá!!!”
Du Dực khinh thường nói: “Chuyện này cũng do cô tự tìm thôi, mời cô nhanh lên cho, đừng lắm lời nữa.”
Cảnh sát đứng một bên nhìn cảnh này thì cảm thấy bọn họ hoàn toàn vô dụng. Người đàn ông này xuất hiện một cái, cảm giác như có thể giải quyết mọi chuyện luôn, người ta là người vừa nhìn đã biết là người chuyên làm việc lớn rồi.”
Du Dực liếc mắt nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ rồi, anh liếc mắt nhìn Trang Sử: “Cậu... Chính cậu đó, đứa nhóc đang nhắm hai mắt kia kìa, lại đây, cậu lại xin lỗi Lộ Tu Triệt trước đi.”
...