...
Câu nói đầu tiên của Lưu mẫu có ý đồ đổi trắng thay đen, làm ra vẻ như Lộ Tu Triệt cậy nhà mình có tiền nên đi bắt nạt người khác.
Cô ta còn nói: “Các cháu đều là bạn học chung một trường, chuyện lúc trước cháu làm với con trai cô, chúng ta tạm thời không nói đến nữa. Hôm nay chẳng qua con trai cô không cẩn thận giẫm phải đồng hồ của cháu thôi, cháu nói giá trị của nó hơn mười vạn, mẹ con cô cũng không phản bác gì, nhưng cái đồng hồ này rốt cuộc là thật hay giả, chẳng nhẽ chỉ cần cháu nói là có thế tin tưởng được sao? Còn nữa, ngay cả khi nó là thật, nếu cháu đã biết cái đồng hồ này đáng giá, sao không cất giữ cho cẩn thận? Cô thấy cháu rõ ràng là muốn mẹ con cô không được yên ổn đó.”
Lời này của cô ta thật sự đã khiết Lộ Tu Triệt được mở mang tầm mắt về cái gì gọi là “già mồm cãi láo”.
Chà, theo ý tứ của cô ta tức là mấy cô con gái nhà lành bị người ta cường bạo là vì ai bảo bọn họ lớn lên xinh đẹp mà không che kỹ mặt mình lại, xảy ra chuyện kia là đáng đời. Hay tương tự, những người bị cướp là vì ai bảo họ kiếm được tiền rồi mang trên người, nếu không có tiền thì làm gì có ai tới cướp chứ? Lần này Lộ Tu Triệt thật sự đã được mở mang tầm mắt về cái gì gọi là không biết xấu hổ rồi.
Nhạc Thính Phong đứng cạnh cậu vẫn im lặng không nói chỉ, chỉ lẳng lặng lấy điện thoại di động ra, bấm số 110, để Lộ Tu Triệt và Lưu mẫu đứng đó tranh luận, cậu bước ra xa hai bước, sau khi kết nối được với phía cảnh sát thì bắt đầu nói sơ lược về tình huống.
Nhạc Thính Phong báo cảnh sát xong trở lại, thấy Lộ Tu Triệt nói: “Biết làm sao được chứ, ai bảo nhà tôi giàu quá, tiện tay lấy một cái đồng hồ đeo tay thôi giá trị cũng đã không nhỏ hơn năm chữ số rồi. Cô có muốn tôi chiếm tiện nghi của cô thì nhà tôi cũng không thèm ấy chứ, nhưng mà cô cũng có một câu không sai, hôm nay tôi đúng là không bỏ qua cho hai người. Hai người thật sự đã đắc tội với tôi rồi, chiếc đồng hồ này của tôi giá trị ra sao, là thật hay giả sẽ nhanh chóng có người đến kiểm chứng, đến lúc đó thì xin lỗi, giá trị thị trường là bao nhiêu thì các người cứ bồi thường theo số đó, ít hơn một đồng cũng không được.”
Lộ Tu Triệt vốn chỉ muốn để bọn họ bồi thường mười lăm vạn thôi, cậu cũng không ngờ là bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy, đã thế thì cậu cũng sẽ không khách khí. Cứ để cho chuyên gia tới đây, đến lúc đó nhất định phải khiến bọn họ thổ huyết một phen.
Nhạc Thính Phong nói với Lộ Tu Triệt: “Cậu cứ ở bên này giải quyết sự tình đi, tớ không lãng phí thời gian ở đây nữa đâu, đi trước đây.”
Lộ Tu Triệt biết Nhạc Thính Phong đang vội về nhà gặp tiểu thanh mai của cậu ấy rồi, làm gì có thời gian ở đây theo cậu làm mấy chuyện ầm ĩ này chứ, hơn nữa chuyện này cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, chỉ cần một mình cậu thôi cũng có thể xử lý ổn thỏa.
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được rồi được rồi, mau đi đi, để lái xe đưa cậu về nhà trước, bên này chắc tớ còn cần thêm một lúc nữa.”
Nhạc Thính Phong cũng không thèm khách khí với Lộ Tu Triệt chút nào: “Được.”
Vốn dĩ Du Dực cũng muốn tới đón cậu, nhưng trước đó Lộ Tu Triệt đã nói rằng dù sao hai người bọn cậu đều sẽ về nhà, lái xe nhà cậu ấy sẽ đến đón cũng thuận đường đưa Nhạc Thính Phong về, Du Dực cũng không cần đến mất công. Nhạc Thính Phong cảm thấy không vấn đề gì nên mới bảo Du Dực đừng tới.
Nhạc Thính Phong tạm biệt Lộ Tu Triệt, trước khi đi còn nói: “Đúng rồi, tớ đã gọi cảnh sát rồi, họ sắp tới rồi đó.”
Lộ Tu Triệt giương ngón cái làm biểu hiện OK với cậu, để cậu nhanh trở về. Hai người họ giờ đã là giai đoạn “Lão phu thê” rồi, cục diện nho nhỏ thế này căn bản không cần Nhạc Thính Phong xuất chiêu.
Mẹ con nhà họ Lưu tận mắt nhìn thấy lái xe nhà họ Lộ mở cửa một chiếc xe vô cùng hoành tráng ra, sau đó Nhạc Thính Phong đi lên. Chiếc xe hoành tráng kia khiến hai mẹ con họ nhìn trân trối không thôi, đặc biệt là Lưu mẫu, cô ta vô cùng hâm mộ bởi chiếc xe kia vô cùng đắt giá, nhà bọn họ căn bản không thể mua nổi. Chờ đến khi Nhạc Thính Phong rời khỏi, bên cạnh Lộ Tu Triệt chỉ còn lại một vệ sĩ cao to, trông vô cùng hung thần ác sát, anh ta đứng cạnh Lộ Tu Triệt như một Đại hộ pháp to con.
...