...
Cô giáo Ngô sững người mất vài giây, cha dượng? Không phải cha ruột!
Cô lén nhìn vết sưng trên mặt Hạ An Lan, trong đầu bỗng chốc ùa đến rất nhiều lời đồn về những gia đình giàu có.
Cô biết rằng nhà Nhạc Thính Phong là một nhà giàu trong thành phố, khá là có tiền!
Bình thường cũng quyên góp cho trường học không ít tiền, thế nên, bình thường Nhạc Thính Phong gây chuyện, không chăm chỉ học hành, các thầy cô giáo trong trường cũng chỉ mở mắt nọ nhắm mắt kia. Nếu như không phải cực kỳ quá đáng, thì về cơ bản sẽ không gọi điện cho gia đình cậu.
Thế nhưng trước đây, cho dù là họp phụ huynh hay Nhạc Thính Phong gây chuyện phải triệu tập phụ huynh, đều là mẹ cậu đến, chưa bao giờ thấy cha cậu đâu. Hồi đó trong văn phòng có thầy cô bàn tán về chuyện gia đình Nhạc gia, nói rằng cha của Nhạc Thính Phong sớm đã ngoại tình, dẫn bồ ra nước ngoài sinh sống, chưa từng thấy quay về. Lúc đó cô giáo Ngô nghe vậy cực kỳ khinh thường, nghĩ rằng những chuyện đó không thể tin được.
Hôm nay trong điện thoại nghe thấy Hạ An Lan nói anh là cha của Nhạc Thính Phong, cô giáo Ngô cực kỳ bất ngờ.
Thế nên, sau khi bất ngờ, cô giáo Ngô liền quyết định bảo Hạ An Lan đến trường một chuyến, cô rất muốn gặp vị “Nhạc tiên sinh” chưa từng xuất hiện ở trường học đó.
Nhưng không ngờ rằng, khi gặp rồi, vị đó lại không phải là “Nhạc tiên sinh”, mà là cha dượng.
Hơn nữa nhìn điệu bộ và ngữ điệu của Hạ An Lan, thì có vẻ rất lấy làm tự hào!
Cô giáo Ngô nhất thời quên mất nên nói gì, cô nhìn mặt Hạ An Lan, vẫn cảm thấy người trước mặt nhìn quen quen, nhưng bây giờ cô không có thời gian nghĩ kỹ xem đã gặp ở đâu.
Cô giáo Ngô bình tĩnh lại, hỏi: “Thế… Hạ tiên sinh, anh… thật là cha dượng của Nhạc Thính Phong sao?”
Hạ An Lan mỉm cười: “Lẽ nào, tôi không giống sao?”
“E hèm, không phải… tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy có chút bất ngờ, bởi vì tôi chỉ mới gặp Nhạc phu nhân, trước đây…”
Hạ An Lan không nhịn được lại ngắt lời cô: “Xin lỗi, tôi lại xin phép được ngắt lời, phải sửa lại rồi, bây giờ là Hạ phu nhân!”
Anh đã là cha dượng của Nhạc Thính Phong rồi, mà cô giáo vẫn cứ gọi là Nhạc phu nhân, không biết có mắt nhìn không nữa, coi vị cha dượng này là không khí hay sao?
Hạ An Lan mỉm cười, nhưng rõ ràng, lúc này nét mặt cô giáo Ngô có chút thay đổi, chắc là hơi bị ngượng.
Cô hắng giọng: “Xin lỗi, Hạ tiên sinh, do tôi không chú ý, lần sau nhất định sẽ không gọi nhầm. E hèm… vừa nói đến trước đây tôi mới chỉ gặp Hạ phu nhân, chưa từng nghe đến cha của Thính Phong. Hôm nay trong điện thoại nghe thấy anh nói, anh là cha của thằng bé, nên tôi nghĩ tôi cần thiết phải nói với anh về vấn đề của thằng bé. Dù sao thì trong quá trình trưởng thành của một cậu bé, người cha đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Còn Thính Phong, một bộ phận to lớn tạo nên sự thiếu sót trong tính cách của cháu là vì cháu thiếu hụt tình cảm yêu thương của người cha. Tôi...”
Hạ An Lan nghe vậy lại không cảm thấy thoải mái, lại ngắt lời một lần nữa: “Cô giáo Ngô, xin lỗi, tôi nghĩ tôi lại phải ngắt lời cô rồi, mặc dù tôi mới là cha dượng của Nhạc Thính Phong một thời gian chưa lâu, nhưng tôi khá hiểu đứa trẻ này. Tiếp xúc với thằng bé, tôi thấy nó rất tốt. Mặc dù tôi cũng cảm thấy đứa trẻ này trước đây thiếu hụt tình cảm của cha, nhưng tôi không cảm thấy nó có thiếu hụt gì về mặt tính cách. Tôi cảm thấy tính cách của nó rất tốt. Tính tình và khí phách của mỗi đứa trẻ đều không giống nhau. Cô không thể nói rằng, con tôi có tính tình không giống với những đứa trẻ khác nên nó có thiếu hụt về mặt tính cách. Như vậy có phải có chút vô trách nhiệm trong lời nói hay không?”
...