Chương 705: Anh ta muốn tra tấn tôi cho đến chết, tôi không còn thời gian nữa


...

Thủ trưởng bảo anh ta rằng, không cần phải phải xây dựng quan hệ, không cần tỏ vẻ gần gũi, không cần bảo đảm với cô ta điều gì.

Bởi vì càng như vậy, càng dễ dàng khiến cô ta tin tưởng.

Thế nên, anh ta tiếp tục diễn theo “kịch bản” của thủ trưởng, anh ta phát hiện ra rằng, nói như thế quả thật phát huy tác dụng. Anh ta càng lạnh lùng, càng không muốn nói chuyện với cô ta, cô ta lại càng tin.

Hạ Như Sương nghe anh ta nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đây chính là người mà bên Mỹ sắp xếp, chắc chắn không sai.

“Tôi ở đây sống không bằng chết, cho dù có một tia hy vọng có thể thoát ra được tôi cũng sẽ nắm lấy. Chỉ cần anh có thể cứu tôi, cho dù có đảm bảo tôi sống sót thoát ra được hay không, tôi cũng sẽ đồng ý thử. Cho dù chết, tôi cũng không thể chết ở đây.” Hạ Như Sương gắng gượng toàn bộ sức lực còn sót lại mới nói hết được những lời đó.

Cô ta đã cảm nhận được rõ ràng rằng sức sống của mình đang âm thầm cạn kiệt. Dựa vào tần xuất hành hình hằng ngày của những người ở đây, có lẽ cô ta thật sự không cầm cự được bao lâu nữa rồi.

Cơ thể cô ta dường như không thể chịu đựng hơn được nữa. Các bộ phận trong cơ thể cũng đã bị hủy hoại. Số phận cô ta thực sự đã đi đến cửa ải cuối cùng rồi.

Nếu vẫn không thoát ra, cô ta chỉ có thể chết không tung tích gì ở đây. Không ai biết cô ta chết lúc nào, giống như một giọt nước bốc hơi, không còn ai nhớ đến cô ta đã từng sống.

“Vốn dĩ, ý của bên kia là, nếu cô có điều gì tiếc nuối, chúng tôi có thể giúp cô thực hiện. Nhưng cô đã muốn sống sót thoát ra ngoài, thì tôi sẽ báo cáo với bên kia, sau đó sẽ lập kế hoạch cứu cô.”

Mặt mày Hạ Như Sương vàng vọt, gầy gò như một hộp sọ. Các bộ phận trên mặt gớm ghiếc đáng sợ. Cô ta thều thào hét lên: “Các anh phải nhanh lên, tôi không còn thời gian nữa. Anh tận mắt chứng kiến đấy, Hạ An Lan muốn tra tấn tôi cho đến chết,tôi không còn thơi gian nữa rồi.”

Hạ Như Sương bị tra tấn đế mức các chức năng của não bộ đã trở nên rối loạn, thời gian tỉnh táo của cô ta càng ngày càng ít, hoặc là không lâu nữa, cô ta hoặc là chết, hoặc là hoàn toàn trở nên điên loạn.

Người đó nghiến răng: “Cô có thể nói to hơn chút nữa, sau đó để người ở đây đều biết, tôi là người bên đó sắp đặt.”

Hạ Như Sương không dám nói gì nữa.

Người đó lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn cứu cô thoát ra một cách nhanh nhất. Nhưng cô nên biết rằng, đây là một việc khó khăn như thế nào. Tôi đồng ý cứu cô, nhưng sẽ không vì cô mà để bản thân mình bị liên lụy. Tôi phải chắc chắn rằng mình được an toàn đã, rồi mới cứu cô.”

Hạ Như Sương nghe thế lo lắng: “Không phải là anh muốn… trì hoãn đến lúc tôi chết đấy chứ? Tôi nói cho anh biết, nếu như các anh không cứu tôi, cho dù phải chết tôi cũng khai hết từng người các anh ra.”

“Khai ra? Cô cho rằng cho dù khai ra, có thể làm hại đến chúng tôi sao? Tôi nhiều nhất là bị xử phạt, còn bên Mỹ, Hạ An Lan không quản được. Đối với bà ta, cho dù trong nước có động thái gì, bà ta cũng không chịu ảnh hưởng. Hạ Như Sương, cô đừng tự cho mình là thông minh. Đồng ý cứu cô là một chuyện, còn cứu cô như thế nào, là chuyện của chúng tôi. Bây giờ cô không còn một chút tư cách nào để kỳ kèo mặc cả nữa.”

Hạ Như Sương tức giận vô cùng, nhưng cô ta biết giờ đây mình không có điều kiện gì để trao đổi với người khác.

Người đó ở bên Mỹ, cho dù trong nước có biến động gì, cũng không liên lụy được đến bà ta. Cho dù Hạ An Lan muốn ra tay, cũng không với được đến nước Mỹ.

Hạ Như Sương thực sự hối hận, ban đầu cô ta sớm nên rời đi rồi, kết quả bị đẩy đến bước này.

“Thế các anh định đợi đến bao giờ mới có thể cứu tôi.”

...