...
CON GÁI HẢN SÊ GQI NGƯỞI KHÁC LA BA
Yến Tùng Nam nói như thế khiến cho luật sư Triệu cảm thấy, khi ông ta
nhìn Yến Tùng Nam dường như cả người hắn ta đều phát ra ánh hào quang.
“Thế sao có thể được chứ, chịu ơn của người một giọt nước thì phải báo đáp lại bằng cả một dòng suối, huống chi đây là ơn cứu mạng. Trước đây thái độ nói chuyện của tôi với chú vô cùng tệ, chú không những không thù ghét, mà còn có thể chịu nhục cứu tôi một mạng, tôi thực sự là không biết nên báo đáp chú thế IlaO.
“Luật sư Triệu khách sáo quá rồi, bây giờ chúng ta coi như đã là bạn bè, giúp bạn về là việc nên làm...”
Trải qua một phen bị Du Dực giày vò, sau một hồi tâng bốc nhau, hai người xem như đã trở thành đồng minh.
Luật sư Triệu oán hận nói: “Tên đàn ông kia thật đáng hận, lại còn ép tôi uống thuốc độc.”
“Hy vọng anh ta sẽ nói lời giữ lấy lời, sau khi vụ ly hôn kết thúc, có thể đưa thuốc giải cho ông, nếu không thì thật là gay go...”
Cho dù luật sư Triệu không cam tâm đi nữa, thế nhưng ông ta cũng không dám làm gì khác, dù sao ông ta cũng bị ép uống thuộc độc rồi.
Luật sư Triệu thở dài: “Ai, bây giờ cũng chỉ có thể làm theo lời anh ta nói thôi.”
Thấy thời gian phiên tòa tạm nghỉ sắp hết, Du Dực còn chưa quay lại, Nhiếp Thu Sính cảm thấy lo lắng. Bây giờ cô cực kỳ ỷ lại vào Du Dực, không có anh ở bên cạnh, cô liền cảm thấy bất an.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhiếp Thu Sính lập tức ngẩng đầu, thấy người tiến vào là Du Dực, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Thu Sính hỏi: “Anh đi đâu thế?” “Anh đi vệ sinh, thuận tiện... làm chút việc.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu, không hỏi thêm nữa. Thấy luật sư Luật sư Tềđang chơi đùa với Thanh Ti, cô kéo Du Dực lại nói: “Thời gian phiên tòa tạm nghỉ sắp hết, Yến Tùng Nam. anh ta không chịu từ bỏ quyền nuôi con, em lo... nếu như quan tòa... xử cho Yến Tùng Nam nuôi Thanh Ti, hoặc là, hoặc là... hôm nay vẫn không có kết quả...”
Du Dực nắm chặt tay Nhiếp Thu Sính: “Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đợi một lát nữa, em và hắn ta sẽ không còn quan hệ gì hết”
Nhiếp Thu Sính kinh ngạc nhìn Du Dực, nhìn vào ánh mắt mang theo ý cười của anh, cô chợt hiểu ra vừa nãy anh nói thuận tiện đi làm chút việc là có ý gì.
Sự kinh ngạc trên mặt Nhiếp Thu Sính dần dần biến thành nụ cười.
Quả nhiên, có anh ở đây, cô liền có thể yên tâm.
Du Dực ghé sát vào tai Nhiếp Thu Sính, nói khẽ: “Có phải bây giờ em muốn hôn anh một cái không?”
Nhiếp Thu Sính thò tay véo tay anh, giận giữ nguýt anh một cái.
Mặc dù vừa nãy đúng là cô muốn hôn anh một cái, nhưng mà cũng không phải là bây giờ.
Thời gian phiên tòa tạm nghỉ cuối cùng cũng hết, phiên tòa tiếp tục, chủ tọa thực ra đã có quyết định rồi.
Nhiếp Thu Sinh liếc nhìn Yến Tùng Nam và luật sư Triệu ngồi phía đối diện, tay nắm chặt, bất kể bọn họ nói gì, cô cũng không thể từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thanh Ti.
Du Dực ngồi dưới ghế dành cho người đến dự phiên tòa, từ đầu đến cuối hai mắt anh đều nhìn chằm chằm vào luật sư Triệu.
Luật sư Triệu run rẩy ngồi trên ghế của mình, ông ta có thể cảm nhận được sát khí đến từ hàng ghế dành cho người đến dự phiên tòa.
Lúc biện hộ lần cuối cùng, ông ta liên tục nói lắp, căn bản không tranh giành quyền nuôi con gì nữa, càng không nhắc gì đến chuyện Nhiếp Thu Sính ngoại tình.
Luật sư Triệu bị dàn xếp rồi, Yến Tùng Nam đương nhiên cũng hết sức phối hợp.
Không cần con cái, đồng ý ly hôn, cái gì cũng không cần.
Sau cùng, quan tòa hỏi ý kiến của Thanh Ti
chỉ mang tính chất tượng trưng, Thanh Ti
lanh lảnh đáp: “Cháu muốn sống cùng với 2
mę.
Mặc dù mọi người đều biết câu trả lời của Thanh Ti là gì, nhưng khi Yến Tùng Nam nghe được, trong lòng hắn giống như bị ai đó đâm mạnh cho một nhát. Hắn biết, hắn và cô con gái này sẽ không con quan hệ gì nữa.
Từ nay về sau, con gái hắn sẽ gọi người đàn ông đó là... ba.
...