...
Nhà Diệp Kiến Công gần đây không được yên ổn, Yến Tùng Nam vào nhà họ Diệp xong, bề ngoài đối với anh ta bằng mặt không bằng lòng, trong tối thì ra tay với anh không ngừng, đem lại không ít sự rắc rối cho nhà họ Diệp, nhưng Diệp Kiến Công có chết cũng không ngờ rằng là do Yến Tùng Nam ra tay.
Hạ Như Sương bị Diệp Kiến Công mắng đờ đẫn người: "Diệp Kiến Công... ông..."
Diệp Kiến Công nói tiếp: "Hạ Như Sương, cô đừng lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, tôi và cô chỉ hợp tác, tôi đã không thể chịu nổi bản mặt của cô nữa, sau này nếu cô còn muốn hợp tác với tôi nữa thì đối xử khách sáo với tôi một chút, nếu không, chúng ta đường ai ấy đi không xâm phạm nhau, cô đừng hòng muốn tôi giúp cô làm gì nữa."
Diệp Kiến Công thật sự muốn vạch rõ mối quan hệ với Hạ Như Sương, đối mặt với một đống hỗn độn trong nhà, đối mặt với sự phiền phức không ngừng từ tầng lớp bên trong Diệp thị, đối mặt với đứa con tàn phế, đối mặt với sự thật vợ ông bị thiêu chết, nếu Diệp Kiến Công còn giữ thái độ với Hạ Như Sương như trước đây thì có lẽ ông ta không phải là người nữa, chỉ là một con rối của Hạ Như Sương mà thôi.
Hạ Như Sương: "Ông... ông..."
Tút tút tút, đầu điện thoại vang lên tiếng bận máy một hồi, đối phương đã cúp máy.
Điều này làm Hạ Như Sương tức đến xém tí phát điên lên.
Diệp Kiến Công đồ vô dụng lại ăn nói với cô như vậy.
Nếu nhưng không có cô thì làm gì có nhà họ Diệp của bọn họ như hiện tại.
Hạ Như Sương lôi mười tám đời tổ tông của Diệp Kiến Công ra chửi cho bằng hết.
Chửi xong, cô lại phải đối mặt với hiện thực, ngoài Diệp Kiến Công ra, cô không còn ai có thể dùng được nữa.
Còn chồng cô thì đang sốt ruột đợi tin tốt từ cô.
Hạ Như Sương cảm thấy bản thân đã sắp đến đường cùng rồi.
Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi sự khó khăn này.
Hạ Như Sương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trước mắt có một cách có thể làm được, đó làm đưa sự chú ý về hướng khác, chuyển sự chú ý của cả nhà.
Còn làm thế nào để chuyển hướng chú ý thì Hạ Như Sương nghĩ đến Du Dực.
Chỉ cần làm lớn chuyện của Du Dực, khiến toàn bộ người nhà họ Du chú ý đến anh ta, thì tự khắc... không có ai đến quan tâm cô nữa.
Hạ Như Sương đứng dậy, chỉnh trang đầu tóc, thay bộ đồ, trang điểm nhẹ, che đậy đi nét xanh xao trên gương mặt, sau đó xuống nhà!
Dưới nhà, cô thấy hai ông bà già nhà họ Du, cô liền mỉm cười chạy đến: "Cha, mẹ..."
...
Hạ An Lan cúp máy của Hạ Như Sương xong, trong lòng không thoải mái tí nào.
Anh thật sự kinh tởm vẻ mặt giả tạo của cô ta, ghê tởm cực kỳ khi nghe giọng nói làm bộ của cô ta.
Hạ An Lan muốn hỏi, lẽ nào trước giờ cô không biết trước mặt anh tất cả mặt nạ ngụy trang đều là vô ích sao, càng giả tạo thì anh càng ghét.
Thư ký rót cho Hạ An Lan ly nước và cười với anh.
Chính vào lúc nãy có thông tin, anh trai của Du Dực hôm nay đi đàm phán công việc với người khác, không biết vô tình hay cố ý, vậy mà nói với người ta như đinh đóng cột rằng kế hoạch vịnh Nam Thủy là của nhà họ Du.
Thư ký cười và nói: "Tâm tư của nhà họ Du thật không hề nhỏ, lại muốn nuốt trọn kế hoạch vịnh Nam Thủy."
Hạ An Lan nghe thấy nhà họ Du là không vui, anh nói: "Du Dực, xem ra là một búp măng non sinh nhầm trong nhà họ Du."
"Ngài nói đúng, anh ta hiện tại đã tiếp quản Cục Tình báo An ninh từ tay Cục Trưởng Ngụy, nghe nói... làm rất tốt."
Hạ An Lan bĩu môi: "Nhờ anh ta giúp điều tra xem, việc nhà họ Du chạy hàng lậu, anh ta sẽ điều tra không?"
Tay thư ký lẩy bẩy một chút, lại muốn chơi Cục Trưởng Du rồi!
Anh nuốt nước bọt nói: "Việc này... không biết nữa!"
Hạ An Lan gõ nhẹ lên bàn: "Gọi điện thoại đến Cục Trưởng Du, bảo là tôi cần tìm anh ta... nói chuyện cũ."
...