Chương 1786: Không sao, thư tình sẽ ngày càng nhiều thêm


...

Trình Yên khi nhìn thấy Lộ Tu Triệt, căn bản không hề có ý yêu thích, mà đơn thuần chỉ là kính phục.

Hơn nữa, bạn giống Trình Yên, ở trong tình huống bình thường lẽ nào không phản ứng hỏi: Cậu suy nghĩ thế nào rồi? Chúng ta có thể ở bên nhau không? Cậu giờ có thích tôi không?

Thế nhưng... không hề có, những câu hỏi này Trình Yên đều không có, cô ấy giống như thiếu nữ gặp được thần tượng của mình, sau đó kích động vô cùng.

Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng, vệ sĩ không nhịn được hỏi: “Thiếu gia, cậu... làm sao vậy? Nãy giờ cậu cứ thở dài mãi.”

“Tôi...” Lộ Tu Triệt mở miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Lẽ nào nói, thiếu gia nhà anh nụ đào đầu tiên của thuở sinh bình còn chưa kịp nở đã bị úa tàn hay sao.

Vệ sĩ đoán chừng hỏi: “Thiếu gia, cô gái khi nãy vừa đứng nói chuyện với cậu ở cổng trường có phải thích cậu không?”

“Cô ấy... à?”

Lộ Tu Triệt xoa xoa cằm, cứ cho là thích đi, thích thần tượng, vậy cũng là thích đúng không?

Cậu gật đầu: “Ừm, cho là vậy...”

Vệ sĩ bỗng vui mừng: “Ây dà, vậy thì phải chúc mừng thiếu gia rồi, tôi đã nói rồi mà, thiếu gia nhà chúng ta đẹp trai, gia thế lại tốt, bây giờ học tập lại giỏi như vậy nhất định có nhiều người thích, đợi đến khi lên cấp ba, cậu cứ chờ mà xem, thư mà cậu nhận được nhất định phải dùng đến bao tải để đựng.”

Bọn họ mỗi ngày đều trông nom Lộ Tu Triệt đã mấy năm ròi, ây dà, bỗng nhiên có một ngày đứa trẻ mình trông nom đã có người thích rồi.

Cho nên, bọn họ có chốc lát có cảm giác đứa con trai đầu của mình trưởng thành.

Đặc biệt là hiện giờ, Lộ Tu Triệt học tập tốt lên, đối với bọn họ mà nói vì thế mà cảm thấy vinh hạnh!

Lộ Tu Triệt cảm thấy, ầy, câu nói này có lý đấy chứ.

Bây giờ mới lớp 7 đã tính là gì, cậu đẹo trai, có tiền, học giỏi, tuy rằng còn kém Nhạc Thính Phong nhưng không thể không thấy rõ tất cả nữ sinh đều yêu cậu ở điểm đó, lớn thêm một chút nữa, tình hình này nhất định có thể chuyển biến tốt, đúng, nhất định có thể!

Lộ Tu Triệt ngay lập tức tự tin trở lại, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.

Có điều, còn có một việc phiền lòng vô cùng, Lộ Tu Triệt thở dài, lôi vở và bút ra, cắn đầu bút, trong lòng thầm chửi hiệu trưởng, từng chữ từng chữ bắt đầu viết báo cáo.

Thầy ấy thật là, thà rằng làm 100 câu hỏi toán chứ không chịu viết cái thứ này.

...

Trong buổi tiệc, cô dâu chú rể đang cầm theo ly đến từng bàn mời rượu.

Thanh Ti và Nhạc Thính Phong ngồi bên tay phải của Du Dực, đôi đũa trước mặt Nhạc Thính Phong không hề được động đến, đĩa cũng rất sạch sẽ, chỉ uống hai ngụm nước.

Đĩa trước mặt Thanh Ti có hai miếng rau xanh, một miếng thịt gà cắn một chút, cô bé mím môi, buồn thiu nói: “Ba ơi, con muốn về nhà, cùng mẹ ăn mì.”

Thức ăn trong bữa tiệc này, quá khó ăn.

Du Dực xoa đầu cô con gái nhỏ: “Cục cưng, ba cũng muốn lắm.”

Đây là một trong số những người anh em trước đây cùng làm chung nhiệm vụ khi anh vừa tham gia vào cục an ninh, khi bọn họ thực thi nhiệm vụ đều vô cùng nguy hiểm, sau này lần lượt người thì gặp chuyện, người thì chết, đến nay những người đó chỉ còn lại Du Dực và chú rể ngày hôm nay.

Cho nên, anh ta kết hôn, Du Dực nhất định phải đến.

Người anh em này của anh, trong lúc làm nhiệm vụ bị đứt mất một chân, sau này không thể ở lại cục an ninh nữa liền chuyển qua hậu cần.

Có điều, lựa chọn khách sạn này đúng là sai lầm mà!

Huống hồ miệng bọn họ đã sớm được nuôi quen rồi, nào còn có thể ăn được thức ăn khó nuốt thế này.

Thanh Ti xoa xoa bụng: “Ba, con đói!”

Du Dực đau lòng, “Cục cưng uống một chút sữa đi, cố nhịn thêm chút nữa, hai người họ mời rượu xong ba sẽ dẫn con ra ngoài ăn đồ ăn ngon.”

...