...
Yến Tùng Nam trong lòng nghĩ gì Du Dực đều nhìn ra, anh chậm rãi nói: "Trên đời này không có người nào đáng phải vì ai trả giá, Thu Sính gả cho anh nhiều năm như vậy, đã cố gắng hết lòng đối với cả nhà các người, cô ấy cũng nên có chút thời gian hạnh phúc thuộc về mình, mà anh, chỉ vì có chút thương tiếc mặt mũi, cần gì đối đầu với tôi, cái này đối với anh không có chỗ tốt, ngay cả Diệp gia thì sao chứ, anh có thể làm gì, huống chi, những thứ tôi cho anh so với những năm Diệp gia làm nhục anh, tính là cái gì?"
Trải qua mấy lời này của Du Dực, Yến Tùng Nam bỗng nhiên có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Hắn không dám nhìn Du Dực, nghĩ lại những năm này, giống như... thật sự rất khốn nạn, hắn chưa từng kiểm điểm qua bản thân.
Hơn nữa, hắn cảm thấy Du Dực nói thật đúng như vậy, một bên vợ con hắn không quan tâm, cùng so với một đám người Diệp gia đều muốn mạng hắn, đương nhiên là bên Nhiếp Thu Sính đáng tin cậy hơn.
Thật ra, Nhiếp Thu Sính và người đàn ông này ở cùng nhau, đó cũng là chuyện tốt, nếu không hắn lấy gì đấu với người Diệp gia?
Còn nữa, cho dù trong đầu hắn coi như là tức giận, cũng đấu không lại tên gian phu này, đã như vậy, cần gì cùng anh ta làm ầm ĩ.
Còn không bằng thành thật nghe theo, trước tiên cùng hợp tác làm cho Diệp gia sụp đổ.
"Tôi đã hiểu, cuối tuần... tôi sẽ làm theo lời anh nói, ký tên ly hôn, quyền nuôi dưỡng con cái cũng cho cô ấy..."
Khóe môi Du Dực cong lên: "Vậy là được rồi, thành thật phối hợp với tôi, đối với anh không có chỗ nào xấu, chỉ có lợi."
Tâm tình Du Dực rất tốt, mang theo gói đồ ăn, thảnh thơi tiến vào khu dân cư.
Yến Tùng Nam ngồi xổm dưới gốc cây bạch dương ở bên ngoài khu dân cư suy nghĩ nửa giờ, bỗng nhiên hắn đứng lên, mẹ khiếp, hắn là bị tẩy não sao? Bị cái mũ xanh biếc kia tẩy não rồi.
Lại để một tên gian phu chạy tới giáo huấn hắn, hắn lại vẫn phải... chịu đựng.
Yến Tùng Nam hung hăng vò đầu bứt tóc!
...
Tâm tình tốt của Du Dực vẫn luôn duy trì đến khi về nhà.
Nhiếp Thu Sính vẫn còn đan áo len, cô là người không chịu ngồi yên, những ngày này, không giống như trước làm vội vàng cũng không hết việc nhà nông, đều ở trong nhà suốt, vừa lo ngại người Diệp gia luôn tìm cô, vì vậy, bình thường cô cũng ra ngoài rất ít, may mắn cô cũng không phải là người yêu thích tham gia náo nhiệt.
Thế nhưng dù sao nhàn rỗi như vậy, Nhiếp Thu Sính cũng thấy quá nhàm chán, cho nên liền nghĩ thừa dịp bây giờ có thời gian đan áo len cho Thanh Ti và Du Dực, vừa vặn chờ đến mùa thu mặc.
Tuy bây giờ cũng không thiếu tiền, có thể đi mua, nhưng mà Nhiếp Thu Sính cảm thấy, mua áo len, không có ấm áp như chính mình đan.
Trong lòng cô suy nghĩ, sau khi đan xong áo len, nếu còn thừa một ít len, liền đan thêm cho Du Dực và Thanh Ti mỗi người một đôi găng tay.
Thanh Ti đang làm bài tập nghỉ hè, nó là một đứa trẻ rất nghe lời, cho tới bây giờ đều không cần phụ huynh nhắc làm bài tập.
Du Dực vào đến cửa: "Đưng làm nữa, nhanh tới dùng cơm."
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu nhìn thấy Du Dực, vội vàng đứng len, nhận lấy đồ ăn trong tay anh: "Bên ngoài hẳn là trời rất nóng, nhìn cả người anh đầy mồ hôi rồi, mau đi rửa mặt một chút."
Du Dực mỉm cười: "Được."
Anh đặc biệt hưởng thụ ngày hôm nay, từ nhỏ anh ở Du gia, chỉ cảm thấy khắp nơi đều lạnh như băng đá, anh căn bản không cảm nhận được ý nghĩa gia đình là cái gì ở Du gia này.
Thế nhưng, Nhiếp Thu Sính lại có thể cho anh, cô dùng đôi tay mềm yếu của mình, xây lên một gia đình nhỏ ấm áp cho anh, làm cho anh hiểu được ý nghĩa của chữ nhà này.
Ngoại trừ buổi tối không thể cùng ngủ một chỗ, những thứ khác cũng giống như vợ chồng bình thường
...