Chương 2144: Em nhìn trúng thính phong rồi


...

Tiểu Ái liên tục gật đầu: “Ba nói đúng, tự chúng ta biết là được rồi. Con nhìn thế nào cũng thấy Thính Phong và Thanh Ti rất hợp nhau.”

Ngoài Du Dực đang đi làm, ba người còn lại đều đồng ý từ nay trở về sau sẽ xem Nhạc Thính Phong như con rể. Con cái nhà mình, tự sản tự tiêu.

Nhạc Thính Phong đang giảng bài cho Thanh Ti trên lầu, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh vô hình, liền hắt xì một cái.

Cậu xoa xoa mũi, chuyện gì thế này, hình như máy lạnh đột nhiên lạnh hơn. Lúc trước cậu từng ở đêm trên núi tuyết cũng không cảm lạnh, tại sao vừa về đến nhà thì bị cảm thế này. Lúc này Nhạc Thính Phong vẫn chưa biết, cậu bị người khác nhìn trúng rồi!

Buổi tối Du Dực trở về, ánh mắt nhìn Nhạc Thính Phong vẫn không hề thiện chí.

Trên bàn ăn, Nhạc Thính Phong cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, không nói lời nào.

Sáng ngày thứ hai, Nhạc Thính Phong giống như bình thường, dậy rất sớm, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Du Dực đã đứng đợi sẵn.

“Tiểu tử, đi tập luyện với chú, để chú xem những ngày qua cháu học được gì rồi.”

Nhạc Thính Phong: “…”

Biết ngay mà!

Ra ngoài luyện tập hơn một tiếng đồng hồ, lúc trở về, Nhạc Thính Phong đi cà nhắc, mặt bên trái sưng đỏ.

Tiểu Ái nhìn thấy, nổi giận trừng mắt nhìn Du Dực. Dám đánh con rể của cô!

Tối hôm trước, Tiểu Ái đã đặc biệt dặn dò Du Dực không được ra tay với Thính Phong vì cô biết anh vốn bụng dạ hẹp hòi.

Nhưng không ngờ anh vẫn cứ đánh.

Cô kéo Du Dực qua: “Anh qua đây cho em.”

Trở về phòng, Du Dực mặt đầy oan ức: “Anh chỉ là thử công phu của tiểu tử đó thôi, xem nó có tiến bộ không, anh không có ý gì khác.”

Tiểu Ái nhéo anh một cái: “Anh đừng có lừa em, em còn không biết anh nghĩ gì sao, anh bảo Thính Phong đọ sức với anh, sao anh không cương quyết bảo con trai anh đọ sức với anh. Anh bao nhiêu tuổi rồi, nó thì chỉ mới bắt đầu lớn. Anh đã luyện tập nhiều năm, còn nó thì sao? Anh nói mà không biết ngại.”

Du Dực cảm thấy rất uất ức: “Bà xã, em có thể không đứng về phía tiểu tử đó được không? Anh cũng chỉ muốn huấn luyện nó. Em không biết đâu, lúc trước giáo quan huấn luyện anh, có ngày nào anh không bị sưng mặt tím mũi. Nó thế này là nhẹ lắm rồi.”

Tiểu Ái càng đứng về phía Nhạc Thính Phong, Du Dực càng cảm thấy mình đánh còn quá nhẹ.

Trong lòng anh thầm nghĩ, ngày mai có cần đánh một trận nữa không? Ngày mốt cũng vậy?

Tiểu Ái nhanh chóng bị anh làm cho bật cười, “Có thể so sánh sao? Anh lúc đó đã lớn rồi, còn Thính Phong thì chưa. Nó còn chưa đủ 16 tuổi nữa. Anh rõ ràng là đang báo thù riêng, anh nói xem anh lớn thế này rồi, già đầu mà đi tính toán với trẻ con sao?”

“Bà xã…”

Tiểu Ái giơ tay lên: “Anh đừng nói nữa, để em nói. Em nhìn trúng Thính Phong rồi.”

Giọng Du Dực đột nhiên vang to: “Cái gì? Em nói lại câu đó xem?”

Mặt anh tối sầm nhìn Tiểu Ái, trên mặt còn viết: Nếu em dám nói câu đó lần nữa, anh sẽ đánh chết tiểu tử thối đó.

Tiểu Ái nhìn anh bằng nửa con mắt: “Haiza, em nhìn trúng đứa trẻ Thính Phong này rồi. Em cảm thấy nó rất thích hợp làm con rể của em.”

Du Dực: “Anh không đồng ý.”

Tiểu Ái biết ngay là vậy, anh nhất định sẽ không đồng ý, cô nói: “Anh không đồng ý cái gì, anh muốn để Thanh Ti cả đời này không gả cho ai sao. Anh nghe em nói, anh mà còn ngắt lời, tối nay em không cho anh vào phòng luôn.”

...