...
Mấy người xung quanh đều gật đầu theo!
“Tớ cũng nhìn thấy rồi, từ sau lúc bắt đầu làm bài thi cậu ta cứ đạp bàn của Nhạc Thính Phong, lúc quay người còn quẹt vào bàn của tớ, hại tôi bị vạch một đường trên bài thi.”
Những học sinh xung quanh tuy gan nhỏ cũng sợ Mã Siêu Kiệt, nhưng giờ lại có Nhạc Thính Phong ở đây, vị đại ca này trước đây đã làm gì, bọn họ hoàn toàn vẫn còn nhớ.
Khi vừa mới chuyển trường, đến cả hỗn thế ma vương Lộ Tu Triệt cũng không sợ, sau đó còn xử lý cậu ta ngoan ngoan nghe theo, cải tà quy chính, đó là người bình thường sao?
Giữa học tra Mã và học thần Nhạc, việc này không còn phải nghi ngờ gì, bắt buộc chọn người phía sau!
Môn thi này giám thị đã được đổi, hai người đều là giáo viên cấp ba, họ vốn rất quan tâm đến Nhạc Thính Phong, dù sao, rất nhanh thôi, qua đợt nghỉ hè này cậu sẽ thành học sinh của họ.
Hoặc nói, thời điểm này, họ nhìn Nhạc Thính Phong giống như nhìn chính học sinh của mình, bất luận có được làm giáo viên chủ nhiệm của cậu không, nhưng dạy cậu thì là điều chắc chắn.
Giám thị liếc qua bài thi của Mã Siêu Kiệt, đến tên lớp cũng không ghi, vừa nhìn đã biết là một học sinh hư, sắc mặt lập tức khó coi: “Em muốn làm gì?”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Thưa thầy, chúng em đều biết lần thi cuối kì này đối với mọi người rất quan trọng, cậu ấy làm như vậy ảnh hưởng đến việc làm bài của em, nếu vì việc này ảnh hưởng đến điểm số của em vậy thì phải làm sao? Trách nhiệm này ai chịu?”
Giám thị nhìn sang bài của Nhạc Thính Phong, đã làm được khá nhiều, nhưng trên bài thi rõ ràng có mấy đường hình như bị lỡ tay vạch thành những đường dài.
Giám thị tức giận, nói với Mã Siêu Kiệt: “Nếu không muốn thi thì ra ngoài.”
Mã Siêu Kiệt cắn răng: “Thưa thầy, em không có làm, bọn họ hợp lại vu oan cho em!”
Giám thị không phải là kẻ ngốc, bài thi của Nhạc Thính Phong rõ ràng viết đang gọn ghẽ, đột nhiên người khác động vào bàn, không phòng bị được mới bị vạch thành như thế.
“Em cho rằng giám thị ngốc lắm à? Người khác hợp lại vu oan cho em, em thích kiếm chuyện thế à? Tôi cảnh cáo em, không làm bài thì ngoan ngoãn ngồi đó, nếu em còn dám động đến bàn của người khác thì lập tức cút ra ngoài, em không cần thành tích vậy thì là việc của em, em cho rằng mọi người ai cũng giống em à?”
Mã Siêu Kiệt hằm hằm trợn mắt nhìn Nhạc Thính Phong, không nói chuyện nữa.
Giám thị nói: “Tiếp tục làm bài, nếu cậu ta còn làm bất kì việc gì ảnh hưởng đến việc làm bài của các em đều có thể nói với tôi.”
Nhạc Thính Phong tiếp tục làm bài, thời gian sau, Mã Siêu Kiệt đích thực không đạp ghế của Nhạc Thính Phong nữa.
Nhạc Thính Phong làm xong bài sớm nhưng không động đậy, cũng không nộp bài mà cứ ngồi ở đó.
Mã Siêu Kiệt cũng không đi, bởi vì cậu ta ở đó nằm bò ra ngủ.
Gần hết giờ thi, thì sinh trong phòng làm xong bài thi lần lượt nộp bài, lúc bọn họ đi đều tò mò nhìn Nhạc Thính Phong, ấy, kì lạ quá, học thần lại không phải là người nộp bài đầu tiên, cậy ấy đã làm xong rồi ngồi ở đó không dám động đậy là cái gì cứ?
Nhạc Thính Phong không đi, tất nhiên là có kế hoạch của cậu.
Còn lại 5 phút nữa là hết giờ, Lộ Tu Triệt ra khỏi phòng thi, đứng bên ngoài phòng thi của Nhạc Thính Phong thò đầu vào trong, thấy cậu không động đậy liền vẫy tay về phía cậu.
Nhạc Thính Phong vẫn không động đậy, đến giám thị cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đã làm bài xong từ sớm, sao vẫn không chịu nộp bài.
Năm phút cuối cùng đã hết, tiếng chuông kết thúc môn thi vang lên, Nhạc Thính Phong đứng dậy nộp bài.
Mã Siêu Kiệt bị tiếng chuông đánh thức, vươn vai một cái, trong miệng vẫn còn chửi một câu: “**, reo cái gì mà reo, làm phiền ông ngủ…”
Nhạc Thính Phong nộp bài xong quay lại thu dọn đồ.
...