...
Lần này đến thị trấn buôn bán thế này đã mở ra một thế giới mới cho bà Vương, bà vốn là một người phụ nữ có chịu thương chịu khó, bằng không cũng sẽ không thể sau khi chồng mất sớm, không có bất cứ ai giúp đỡ, một mình lăn xả nuôi ba đứa con khôn lớn.
“Bánh bao nhà chúng ta lớn hơn nhà người khác, nhân cũng nhiều hơn nên có rất nhiều học sinh sẵn lòng đến nhà chúng ta mua đồ. Có nhiều đứa còn nói là tốt nhất đến trưa cũng bán bánh bao thì tốt, mẹ và anh trai con nghĩ là chúng ta sẽ thuê thêm người làm, vì nếu chỉ có mẹ và anh con sẽ không bán xuể…”
Nói về chuyện buôn bán trong nhà, bà Bà Vương càng nói càng vui vẻ.
Vương Thu Vũ ở đầu này điện thoại nghe vậy cũng mừng: “Mẹ con thật lợi hại.”
“Haha, chuyện này thì có gì mà lợi hại chứ. Việc buôn bán có gốc là chữ tín, không ăn bớt làm láo là được rồi. Đúng rồi, muộn như thế này mà con còn gọi điện thoại về, có phải là có việc gì không con?”
“Mẹ, hôm nay mẹ chồng con nói, bà ấy mong mọi người có thể đến đây sớm một chút, cuối năm vé tàu cũng không dễ mua. Sau khi đến đây, ít nhất cũng có thể dẫn mọi người đi mua sắm, thăm thú. Mẹ thấy thế có được không?”
Bà Vương do dự một chút rồi nói: “Tiểu Thu à, việc buôn bán trong nhà mình vừa mới tốt lên một chút, ý của mẹ và anh trai con là định để sau khi gia đình mình ổn định thì sẽ đi. Con yên tâm, nhất định sẽ không chậm trễ hôn lễ của con đâu. Hơn nữa cả nhà chúng ta mà đi, đến đó ăn cơm uống nước nhà người ta, trong lòng mẹ cũng băn khoăn, cho dù nhà chồng con có ý muốn như thế thì mẹ cũng không thể liên lụy con được…”
Cả hai chuyện này đều là những chuyện mà bà Vương bận tâm. Việc buôn bán của họ không dễ dàng gì mới tốt lên, nếu bọn họ đi rồi, quầy hàng kia nhất định sẽ bị người khác chiếm, chờ đến khi họ trở về, chưa chắc đã đòi lại được, nếu đổi sang chỗ khác, những khách quen sẽ không tìm thấy họ nhanh như thế được.
Huống chi hiện giờ còn cách lúc con gái bà kết hôn một khoảng thời gian, nếu đi sớm sẽ phải ở nhà người ta ăn không uống không không. Bọn họ không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, đương nhiên trong lòng sẽ thấy băn khoăn. Bà sợ thông gia bên kia vì thế mà trách tội con gái mình, một hôn sự đang tốt đẹp như thế, bọn họ không cần đi để gây thêm phiền phức gì thì hơn.
Vương Thu Vũ thở dài, cô cũng hiểu được lý do vì sao mẹ mình không muốn tới sớm như vậy. Nhưng cũng không sao, gia đình cô có thể sống tốt lên mới là điều quan trọng nhất.
“Tiểu Thu, con đừng trách mẹ nhé…”
Cô vội nói: “Con làm sao có thể trách mẹ được chứ. Mẹ nói rất đúng, việc buôn bán tốt lên như vậy không dễ dàng chút nào, nhưng mà mẹ cứ đi mua vé tàu trước đi đã. Mẹ… còn một việc nữa, hôm nay, con đã đi đăng ký kết hôn với Trần Phong rồi…”
Bà Vương sửng sốt một chút, lập tức mừng rỡ mà hô lên: “Thật sao?”
Sau đó bà lại vội chạy vào nói cho con trai biết: “Tiểu Lỗi, em gái con và Trần Phong đã đi đăng ký kết hôn rồi, đăng ký rồi…”
Vương Thu Vũ nghe thấy anh trai mình ở đầu dây bên kia nói một câu: Tiện nghi cho thằng nhóc kia rồi!
Cô không nhịn được mà cười nói: “Đúng vậy, hôm nay ở thủ đô có tuyết rơi, em liền tâm huyết dâng trào mà nói với Trần Phong một câu. Sau đó chúng em liền đi đăng ký luôn.”
“Hai đứa đi đăng kí có nói trước với bố mẹ chồng con không?”
“Dạ... Lúc ấy chưa nói, khi trở về ăn cơm mới nói. Ba mẹ Trần Phong còn giáo huấn anh ấy một trận, nói rằng như thế là anh ấy khiến con phải chịu ủy khuất, còn cho con một bao lì xì đỏ nữa.”
...