...
Tô Ngưng Mi liên tục gật đầu: “Được được, lúc anh đi học, cũng cực kỳ bá đạo, bây giờ lại ưu tú như vậy, nói không chừng giữa đàn ông các anh với nhau có thể dễ nói chuyện hơn, ít nhiều chắc nó cũng nghe một chút.”
Tô Ngưng Mi cảm thấy để con trai mình nói chuyện với Hạ An Lan cũng không tệ. Các cậu con trai khi còn nhỏ không phải đều sùng bái, những người lớn lợi hại sao? Nói không chừng có thể có tác dụng?
Tuy hình như con trai không thích Hạ An Lan lắm, nhưng cô tin, chỉ cần sau khi con trai tiếp xúc với anh nó sẽ phát hiện, Hạ An Lan là một người rất ưu tú, và là một người có mị lực rất mạnh.
Để con trai tiếp xúc nhiều với Hạ An Lan, nói không chừng, đợi sau khi nó lớn lên, cũng có thể trở thành người như thế?
Chỉ là bây giờ Tô Ngưng Mi vẫn chưa biết, con trai cô lúc nói chuyện với Hạ An Lan, chẳng khác gì lửa với nước, không đơn giản là không thích nữa rồi.
Đồng thời, cô cũng không biết lúc Hạ An Lan nói những lời này anh đang có tâm trạng gì.
...
Sáng nay Tô Ngưng Mi nấu bánh bao hấp, bánh quẩy chiên, canh thịt viên, hai đĩa xà lách trộn.
Nguyên liệu trong bếp có hạn, những thứ có thể dùng được không nhiều, Tô Ngưng Mi làm những món này, đã không dễ dàng gì rồi.
Cô có chút hối hận, sớm biết thế tối qua đã không nên lãng phí nhiều thức ăn như vậy.
Tô Ngưng Mi bê đĩa bánh bao nóng hổi ra, “Bữa sáng xong rồi, đến ăn đi.”
Hạ An Lan đứng dậy, vào nhà bếp bê những món còn lại ra.
“Hôm nay em nấu nhiều quá.”
“Cũng không nhiều đâu, trong nhà có gì thì làm cái nấy, chỉ cần... Anh không cảm thấy khó ăn là được.”
Hai người sống cùng nhau, giống như những cặp vợ chồng bình thường vậy, không có người thứ ba, cùng ăn một bữa sáng yên bình, cùng trải qua một buổi sáng tốt lành. tuy nhiên... thời tiết bên ngoài thì không được tốt, nhưng ít nhất tâm trạng của hai người rất tốt.
Tô Ngưng Mi nói: “Em thấy... Bên ngoài hình như mưa cũng không nhỏ, vậy hôm nay em có thể lên đường không?”
“Hôm nay chắc vẫn chưa được. Cục Khí Tượng nói, ảnh hưởng mà cơn bão này mang lại, ít nhất phải đến ngày mai mới có thể suy giảm được, hôm nay vẫn sẽ có mưa to. Hơn nữa, các con đường trong thành phố ngập nước vẫn chưa được giải quyết. Dù cho hết mưa, cũng cần phải đợi một lúc. Em đừng vội! Chỉ cần có thể đi được anh sẽ lập tức sắp xếp đưa em về.”
Tô Ngưng Mi than thở: “Dạ, vâng...”
Biểu cảm của cô truyền đến cho Hạ An Lan một suy nghĩ, không lẽ cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây thế sao?
Ở cùng với anh, khiến cô cảm thấy không vui?
“Có phải em cảm thấy ở cùng với anh, khiến em… không tự do, không thoải mái, khiến em có áp lực?”
Tô Ngưng Mi vội lắc đầu: “Hả? Không có, đương nhiên không có.”
Nhưng, có áp lực quả là có một chút, cô nghĩ, chắc không có ai khi đối mặt với Hạ An Lan, mà không bị áp lực cả?
“Không có thì tốt, anh còn tưởng em vội vàng rời khỏi đây là vì anh chứ.”
Tô Ngưng Mi nhẹ giọng: “Sao lại vì anh chứ, em chỉ muốn nhanh chóng về nhà thăm mẹ em, con trai em ở nhà cũng không thể ở một mình lâu được. Huống hồ... em không thể cứ ở đây làm phiền anh mãi được, hại anh... Anh cũng không nghỉ ngơi tốt được, em hơi áy náy.”
“Em đúng là khách khí quá rồi, anh giúp em lẽ nào không đúng sao? Huống hồ hai ngày nay, nếu không có em, có lẽ anh cả một bữa cơm nóng cũng không có mà ăn, anh nên cảm ơn em mới phải.”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Em chỉ là nấu một bữa ăn mà thôi, ngoài nấu ăn ra em cũng không biết làm gì khác.”
Hạ An Lan chỉ vào bữa sáng nóng hôi hổi, nói: “Với em mà nói, đây chỉ là một bữa ăn, nhưng với anh mà nói đây lại là sự ấm áp mà anh có thể thưởng thức.”
...