...
Thầy giáo Ngưu tận tình khuyên bảo một tràng giang đại hải, nói xong còn phải cầm chén trà lên uống cho đỡ khô cổ. Ông cảm thấy thật đau đầu, trước kia ông vốn nghĩ rằng học trò học giỏi là sẽ giúp ông bớt việc, nhưng hôm nay sao lại... Ngược hết cả rồi? Mấy đứa nhóc học giỏi này lại là những đứa khiến ông không bớt việc nhất.
Thầy giáo Ngưu nói vô cùng rõ ràng, nhưng... bọn Lộ Tu Triệt mặc kệ mấy lời đó nhá, chúng em chỉ muốn ăn đồ ăn do mình làm, không muốn ăn cơm đường cháo chợ.
Lộ Tu Triệt nói: “Thầy giáo Ngưu, chúng em biết thầy lo lắng như vậy là không sai, nhưng điều em muốn nói chính là đi học thì học sinh cần được ăn uống no đủ mới có thể học tập tốt được. Bản thân em từ nhỏ giờ vốn không quen ăn những món khó ăn như vậy, tập quân sự ăn uống như vậy cả một tuần em đã thấy là cực hạn của mình rồi, nếu thầy bắt em ăn thêm ba năm, nhỡ đâu em cũng không còn mạng mất thôi. Có lẽ thầy sẽ nói tất cả mọi người đều ăn như vậy, sao em không thể ăn giống bọn họ, nhưng mà thưa thầy giáo, em thật sự rất xin lỗi, em không có cách nào ăn giống người khác được, bản thân em chính là đứa, nói thế nào nhỉ…Thầy cứ coi như em được chiều mãi quen rồi đi, nếu không phải trường học của chúng ta bình thường đều bắt học sinh nội trú, không cho người ngoài vào trường thì nhà em đã định đưa luôn nữ đầu bếp của nhà em tới đây rồi.”
Thầy giáo Ngưu tức giận đến lắp bắp: “Em em em...”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Thầy giáo, em cũng vậy, nếu bắt em phải ăn đồ ăn cho heo suốt ba năm như thế thì em đành lựa chọn chuyển trường.”
Thầy giáo Ngưu coi như đã ngộ ra, người đầu têu náo loạn ký túc xá lần này chính là hai đứa nhóc này, ông cũng biết ít nhiều về bối cảnh của hai đứa này rồi. Gia đình Lộ Tu Triệt nghe nói là vô cùng giàu có, ba thằng bé đã bắt đầu đàm phán với trường học, định đầu tư xây dựng thêm cho trường vài ký túc xá nữa. Mà tên nhóc Nhạc Thính Phong, chưa nói gia đình cậu ta ra sao, chỉ cần liếc nhìn thành tích của cậu ta thôi thì bất kể trường trung học nào ở thủ đô cậu ta cũng có thể ung dung chuyển vào?
Thầy giáo Ngưu vỗ bàn, “Nhưng yêu cầu này là không thể đáp ứng được. Các ngươi có biết không hả?”
Lộ Tu Triệt nhún vai: “Thầy giáo, không có gì là không thể ạ. Thầy có thể phản ánh ý kiến của chúng em lên trên, chúng em sẽ tự mình đàm phán với nhà trường, thầy chỉ cần nói, nếu chúng em ăn không ngon thì sẽ không có cách nào học tập tốt được.”
“Vậy lấy lý do gì để cho phép một mình phòng ký túc xá của các em được nấu cơm? Các em như vậy nếu các phòng ký túc xá đều muốn bắt chước thì làm sao?”
Lộ Tu Triệt chỉ chỉ Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm: “Đây không phải là lý do sao thầy? Hai vị học bá đạt điểm cao nhất của năm nhất đều ở ký túc xá của chúng em, cần để học bá có thể học tập tốt chính là lý do đó.”
“Em...” Thầy giáo Ngưu nhất thời không có lời nào để phản bác cả.
Đúng vậy, vị trí thứ nhất và thứ hai trong kỳ tuyển sinh lần này đều ở phòng 511, học tập tốt chính là đặc quyền ở trường học, chuyện này không cần lý do nào khác cả.
Thầy giáo Ngưu đứng lên chỉ chỉ Nhạc Thính Phong: “Các em... Đi, Nhạc Thính Phong, em đi theo thầy đến đây, em làm đại biểu, tự đàm phán chuyện này với ban giám hiệu, tiện thể... đàm phán luôn chuyện muốn xin phép của em với nhà trường.”
Cậu gật đầu: “Vâng.”
Lộ Tu Triệt và Mạnh Hoành làm động tác fighting với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong đi khoảng một giờ, đến khi hết tiết đầu tiên thì mới trở lại. Đám Mạnh Hoành rất sốt ruột khi phải chờ đợi, thấy hai người trở về, vội vàng hỏi, “Thế nào thế nào, ban giám hiệu có đồng ý không?”
Trên mặt Nhạc Thính Phong cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, không đoán ra được là thành công hay không. Ngược lại, Lộ Tu Triệt lại rất bình tĩnh, bởi vì cậu rất tin tưởng Nhạc Thính Phong, cậu tin rằng chỉ cần Nhạc Thính Phong đồng ý ra tay thì không gì là không thể cả.
Cậu hỏi: “Lão Đại, thành công không?”
Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái: “Đoán xem?”
...