...
Hai ông bà Tô gia còn có người khác cũng đang đợi Hạ An Lan, nhìn thấy họ từ xa bước đến, bà Tô đã kích động đứng bật dậy, bị ông nhà kéo lại.
“Bà đừng kích động như thế, dè dặt một chút, đừng làm người ta sợ.”
Bà Tô cấu vào tay ông: “Tôi cũng muốn không kích động, nhưng không thể khống chế được. Ông có nhìn thấy chưa, dáng vẻ cao ráo, lúc bước đi lưng rất thẳng, vừa nhìn đã thấy là người có dáng vẻ hiên ngang rồi.”
Bà Tô nhìn chăm chú vào Hạ An Lan, ánh mắt sáng vô cùng.
Hai cô con dâu cố nhịn không cười, ừm: “Mẹ, vẫn chưa nhìn thấy mặt, mẹ đã nói người ta dáng vẻ hiên ngang rồi.”
“Mẹ là người từng trải, dù cho không nhìn thấy mặt, mẹ chỉ nhìn bóng lưng đã có thể đoán được tướng mạo của người này mấy phần rồi. Con nhìn khí chất đó xem, cả anh cả con còn không sánh bằng, cứ giống như người hầu vậy.”
“Hihi...” con dâu cả không nhịn được cười thành tiếng, chồng cô thật ra đã rất đẹp trai rồi, đứng trước mặt Hạ An Lan, không nói phân cao thấp, nhưng ít ra cũng không đến mức quá nhỏ bé.
Bà Tô thích Hạ An Lan như vậy, cả con trai mình cũng dẹp sang một bên.
“Đến rồi, đến rồi, sắp vào nhà rồi... Các con mau đi gọi Mi Mi ra đây, đừng để nó cứ bận rộn trong bếp, vừa nãy đã bảo nó ra ngoài cổng đón người ta, mà nó cứ không rời đi được.”
Con dâu cả sợ lát nữa không nhịn được lại cười nữa, vội vàng đứng dậy: “Con đi ngay.”
Hôm nay tất cả bọn họ cũng trở về, mục đích chính là muốn xem thử người có thể trở thành em rể tương lai này, rốt cuộc là người thế nào.
Hạ An Lan vừa bước chân vào phòng khách, liền cảm thấy không khí này có chút gì đó không đúng, đặc biệt là lớn nhỏ trong căn phòng này, hình như có hơi nhiều người, hơn nữa ánh mắt nhìn anh, cũng rất kỳ quái.
Hạ An Lan bước đến trước mặt ông bà Tô gia, cung kính nói: “Bác trai bác gái, hôm nay đã làm phiền rồi, nhiều năm không đến Tô Thành, lúc nãy trên đường, đi vòng hết mấy con đường, làm lỡ thời gian, để hai bác đợi lâu rồi.”
Chắc là ba mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vừa mắt. Tuy bà Tô đã biết dáng vẻ của Hạ An Lan, nhưng so với khi nhìn trên tivi, qua nhiều năm không gặp, cũng lâu lắm mới thấy được người thật.
Dáng vẻ hiên ngang đó chỉ có thể hình dung một hai điểm trong anh, khí khái này, dáng dóc này, lịch sự tao nhã này thể hiện một sự cao quý.
Ánh mắt sáng ngời, lúc nhìn họ không trốn không tránh, rất thẳng thắn;
Giọng nói trong trẻo, phát âm rõ ràng, không gấp không vội, rất tốt.
Có lễ phép, dáng vẻ đường hoàng, trước mặt trưởng bối khiêm tốn kính cẩn, rất tốt.
Lúc Hạ An Lan nói câu này, mắt của ông bà Tô đã giống như rada, quét hết người anh từ trên xuống dưới một lượt.
Hai người nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu một cái.
Ông Tô cười nói: “Thời gian cũng vừa đúng lúc, cháu còn bận việc, giờ này đã có thể đến, đã rất đúng lúc rồi. Trên đường có kẹt xe không?”
“Dạ cũng tạm, giao thông Tô Thành không tệ, không kẹt lâu lắm.”
Nếu điểm tối đa là 100 điểm, vậy bà Tô phải cho Hạ An Lan 110 điểm, 10 điểm đó, chính là cộng trên dung mạo.
Cũng chẳng trách con gái nhiều năm qua chưa từng động lòng với người đàn ông nào, nhưng sau lần gặp Hạ An Lan, ba ngày sau đã động lòng rồi, trong đây chắc chắn có một phần nguyên nhân nằm ở khuôn mặt hoàn mỹ này.
Bà Tô dằn tâm trạng đang kích động lại, cười hiền từ: “Chớp mắt đã qua nhiều năm như thế, bọn trẻ các cháu giờ đều đã lớn cả rồi. An Lan quả nhiên giống hệt trong trí nhớ của bác, chẳng khác gì mấy so với lúc nhỏ.”
...