...
Thanh Ti nghiêng đầu nhìn cậu: "Nhưng, có rất nhiều người đang nói anh."
Nhạc Thính Phong cười cười, vốn không để ý chuyện này: "Không sao, họ muốn nói thì cứ để họ nói, lưỡi họ quá dài, chúng ta cũng đâu có cách nào, chỉ cần anh thích là đủ. Mau vào đi, anh cũng phải đến trường trình diện nữa."
Thanh Ti gật đầu: "Vâng, vậy em vào trước đây, anh Thính Phong tan học đến đón em nhé!"
"Anh tan học trễ hơn em 10 phút, em ở trong lớp học đợi anh, đừng chạy lung tung, lúc anh đến anh sẽ đi tìm em, biết không?"
"Vâng, em sẽ không chạy lung tung, nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong lớp học đợi anh đến."
Nhạc Thính Phong vuốt ve tóc mái của cô bé: "Ngoan."
Thanh Ti vẫy tay: "Anh Thính Phong tạm biệt."
Nhạc Thính Phong vẫy tay với cô bé, cậu đứng ở cửa lớn, nhìn cô bé bước vào, mãi cho đến khi cái bóng nho nhỏ biến mất, cậu mới xoay người chạy xe qua phía đường đối diện, chạy khoảng 200m là đến trường mới của cậu.
Trường mới là trung học ngoại ngữ thủ đô, là một trường trung học rất tốt, tính cởi mở, bao dung cũng rất mạnh, giáo viên ngoài chú trọng thành tích, còn lưu ý nhiều phương diện khác, đúng là rất thích hợp với Nhạc Thính Phong.
Lúc này, chính là lúc học sinh lục tục đến trường. Dáng vẻ của Nhạc Thính Phong đúng là quá chói mắt, tuy là thiếu niên, nhưng đã khôi ngô tuấn tú, mày thanh mi tú, thân hình thanh mảnh, nhưng khí độ trên người cậu đã trưởng thành, khiến không ít thiếu niên nam nữ phải ngoái đầu, thì thầm bàn tán.
Chỉ là chiếc xe màu hồng mà cậu đi, khiến cả người cậu có chút dở dở ương ương.
Nhưng bản thân cậu hoàn toàn không để ý, giống như không biết cậu đã trở thành đối tượng bàn tán trong mắt người khác!
Trên khuôn mặt điển trai của Nhạc Thính Phong, hình như được phủ một tầng sương mỏng, vô cùng lạnh lùng. Có nữ sinh nào đó to gan muốn bước đến bắt chuyện, đã bị một ánh mắt của cậu quét qua, sợ đến mức không dám bước lên nữa.
Nhạc Thính Phong ở trạm gác cạnh cửa lớn, hỏi thăm vị trí phòng làm việc của thầy hiệu phó trước, sau đó trực tiếp chạy xe qua đó.
Cậu chẳng thèm để ý chiếc xe đạp màu hồng của mình ở trong mắt người khác buồn cười thế nào, một chiếc xe thôi mà, cũng đâu phải quần áo, có đáng để tâm không?
Phương hướng của Nhạc Thính Phong rất mạnh, trí nhớ cũng hơn người, dựa theo hướng mà chú bảo vệ chỉ, thuận lợi tìm được phòng làm việc của thầy hiệu phó.
Sau khi gõ cửa, Nhạc Thính Phong trực tiếp nói: "Phó hiệu trưởng Lâm, cháu là Nhạc Thính Phong là học sinh chuyển trường hôm nay đến trình diện. Hôm trước chú Du Dực đã đến chào thầy rồi ạ."
Phó hiệu trưởng Lâm vừa nghe, gương mặt vốn có vẻ không thích, đột nhiên cười tươi, đứng dậy vội vã đi đến, thân thiết nói: "Ồ, hoá ra em chính là người mà Du cục trưởng nhắc đến. Thầy đang băn khoăn không biết khi nào em sẽ đến đó."
Phó hiệu trưởng Lâm nhìn phía sau Nhạc Thính Phong một cái, không nghìn thấy Du Dực, đang muốn nói.
Nhạc Thính Phong liền nói trước: "Em bảo chú Du không cần đến, tự em có thể làm được, không cần nhờ chú ấy đến nữa."
Tâm tư của phó hiệu trưởng Lâm bị đứa trẻ này phá vỡ, trong lòng ông bất ngờ, sau đó cười nói: "Đúng, đàn ông mà, nên tự lập tự cường một chút. Du cục trưởng lại bận rộn như thế, không làm phiền ngài ấy cũng đúng, đúng rồi, trước đây em học ở đâu?"
Nhạc Thính Phong: "Lạc Thành."
Phó hiệu trưởng Lâm tiếp tục hỏi: "Sao lại đột nhiên chuyển trường đến thủ đô vậy?"
"Ba mẹ bảo em đến." Nhạc Thính Phong cảm giác thầy hiệu phó này hình như rất tò mò về cậu, cậu vốn không muốn nói nhiều với đối phương.
"Là vì nguyên nhân công việc à?"
"Không phải."
Phó hiệu trưởng Lâm muốn tiếp tục: "Vậy... "
...