...
Thời tiết hôm nay vô cùng trong xanh, khi vòng quay mặt trời ở vị trí cao nhất, Thanh Ti ngẩng đầu lên, nhìn khoảng bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu mình, một màu xanh trong vắt, tinh khiết, cảm giác như chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm đến. Khóe môi cô bé khẽ cong lên, một ngày đẹp trời như thế này sao có thể để tâm trạng bị ảnh hưởng chứ.
Ngồi ở bên cạnh, Du Dực ôm chặt eo của Nhiếp Thu Sính, chỉ ra phía bên ngoài nói: "Vợ à, đứng ở vị trí cao như thế này nhìn xuống bên dưới có phải rất đẹp không..."
Nhiếp Thu Sính hơi xanh mặt, cả người đều dựa vào lòng Du Dực, cô cẩn thận đưa mắt nhìn ra ngoài, "Không được, em chóng mặt..."
Cô từ trước đến giờ vẫn luôn không thích những trò chơi mang tính kích động trong mấy khu vui chơi, quá đáng sợ, ngồi ở trong này cô có cảm giác cả cơ thể như đang rơi từ trên xuống, lòng bàn tay và sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Du Dực khẽ hôn lên tai cô: "Có anh ở đây rồi, đừng sợ. Nếu thật sự rơi xuống dưới, anh cũng sẽ làm tấm đệm cho em."
Nhiếp Thu Sính túm chặt cánh tay anh: "Đừng có nói linh tinh, làm sao có thể xuống dưới được chứ…"
"Ngay bây giờ…"
Lúc từ trên cao rơi xuống bên dưới, Nhiếp Thu Sính đang ôm chặt cánh tay Du Dực, liếc trộm một cái xuống phía dưới. Quả nhiên, tất cả cảnh vật bên dưới được thu gọn vào tầm mắt, dường như cả khoảng đất rộng lớn đang ở ngay dưới chân mình.
…
Tuy rằng sự xuất hiện của ông bà Du có làm cho Nhiếp Thu Sính và Du Dực không được vui cho lắm.
Thế nhưng, lại không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch cuối tuần này của bọn họ.
Du Dực không lập tức đưa Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti rời khỏi đây, anh cũng không cần thiết phải để vợ và con gái trốn tránh họ như không dám gặp người khác như thế.
Nếu như đã gặp mặt rồi, nói thẳng thắn hết rồi, thực ra cũng có mặt tốt.
Chỉ cần bọn họ không đến quấy rầy, mỗi người vui với niềm vui riêng của mình, không ai làm phiền đến nhau là tốt nhất.
Khó được một buổi cuối tuần có thời gian dẫn vợ và con gái đến đây chơi, Du Dực không muốn cứ như vậy mà quay về, cho nên tiếp đến là tắm suối nước nóng, đi dạo ngắm cảnh rồi ăn đồ ngon vẫn theo kế hoạch cũ.
Ông bà Du không phải chưa từng nghĩ đến việc đi tìm Du Dực, nhưng lúc bọn họ đi tìm đã nhìn thấy Du Dực cưng chiều Thanh Ti, lại quan tâm ân cần với Nhiếp Thu Sính. Anh một tay bế con gái, một tay dắt vợ, giống như chỉ là một người đàn ông rất bình thường, trong ánh mắt đều chất chứa sự dịu dàng, nụ cười nơi khóe miệng còn ấm áp hơn nhiều so với ánh nắng ngày xuân.
Một gia đình ba người hạnh phúc, ấm áp, nếu như người ngoài nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Thế nhưng, trong con mắt của ông bà Du lại là một cảnh tượng đặc biệt nhức mắt.
Đó là con trai của bọn họ, là dáng vẻ mà hai người chưa bao giờ được nhìn thấy.
Họ nuôi đứa con trai này lớn lên, nhưng trước giờ lại chưa từng thấy nó vui vẻ như thế này.
Trong kí ức của bọn họ, đứa con trai thứ hai dường như luôn bướng bỉnh, luôn không biết nghe lời, luôn đối đầu với bọn họ và luôn không thể nào quản lý nổi.
Bà Du quá tức giận, bắt đầu cắn răng cắn lợi: "Không được, tôi không thể để con trai của mình bị ả hồ ly tính kia làm cho mê muội đến mặt mũi ba mẹ đều không nhận được."
Ông Du ngăn bà lại, không cho đi đến phía đó: "Không cần tìm nó, không có tác dụng gì đâu, chúng ta về trước đi."
Ông Du cũng là một người đàn ông, từ trong ánh mắt của con trai, ông có thể nhìn ra nó đang yêu người phụ nữ kia nhiều đến nhường nào, đã hoàn toàn để cô ta thành tất cả của mình.
Chỉ e là đối với Du Dực mà nói, có thể không có tất cả, có thể không có ba mẹ, không có anh em, mọi thứ đều không có, thế nhưng tuyệt đối không thể không có người phụ nữ này.
Ánh mắt ông Du u ám, nhìn Nhiếp Thu Sính đang đứng bên cạnh Du Dực cười ấm áp. Người phụ nữ này, quả đúng là có nhiều thủ đoạn.
Lòng bà Du tràn đầy tức giận: "Không đi tìm Du Dực lẽ nào cứ đứng đây mà trơ mắt nhìn như vậy sao, nhìn nó càng ngày càng xa cách chúng ta, bị ả đàn bà kia làm cho mê hoặc đến đầu óc mụ mị sao?"
…
...