...
Nhạc Thính Phong cảm thấy biện pháp này của mình khá được, rất có tính sáng tạo.
Lộ Tu Triệt trợn tròn mắt, từ nào cũng phải có ít nhất 5 chữ cái trở lên, vậy… 50 từ, cậu phải học tới lúc nào?
Lộ Tu Triệt đập bàn một cái: “Nhạc Thính Phong, cậu quá đáng rồi nhá. 5 chữ cái là sao? Sao cậu không nói 10 chữ cái luôn đi?”
Đang là giờ giải lao nên tiếng quát này của Lộ Tu Triệt khiến cả lớp đều quay sang nhìn.
Nhạc Thính Phong gật đầu rất thành thật: “Tôi cảm thấy có thể đấy, nếu cậu cho rằng từ ghép từ 5 chữ cái vẫn còn quá dễ, muốn khiêu chiến độ khó cao hơn thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Lộ Tu Triệt chỉ vào cậu: “Cậu… cậu… Nhạc Thính Phong, cậu cố ý đúng không? Cậu rõ ràng không muốn cho tôi đi cùng. Nếu cậu không muốn cho tôi đi thì cứ nói thẳng ra, tôi không phải loại người bám dai như đỉa.”
Lộ Tu Triệt cực kỳ giận, cậu cảm thấy rõ ràng Nhạc Thính Phong đang làm khó mình.
Bảo cậu học 50 từ mới đã là rất khó khăn rồi, giờ còn tăng độ khó lên, cái này rõ ràng là vì không muốn cho cậu đi chơi cuối tuần này cùng bọn họ còn gì.
Nếu không muốn cho cậu đi, sao từ đầu còn nói điều kiện?
Lộ Tu Triệt cảm thấy bản thân bị người đùa giỡn. Cậu cố gắng học tập như thế, còn thay đổi thói quen, như thế cũng đã làm nhiệm vụ không bất khả thi lắm nữa rồi, vậy mà Nhạc Thính Phong lại còn quá đáng hơn.
Nhạc Thính Phong ngoảnh mặt làm ngơ với sự tức giận của Lộ Tu Triệt, gật đầu: “Cậu cũng có thể lý giải như thế.”
Đúng là cậu muốn Lộ Tu Triệt không thể hoàn thành được, hay nói đúng hơn là làm cậu ta không dễ gì hoàn thành được. Trước cuối tuần, cậu cũng không muốn cho Lộ Tu Triệt được thoải mái.
Lộ Tu Triệt cảm thấy mình bị sỉ nhục, thật muốn đánh Nhạc Thính Phong một trận.
“Nhạc Thính Phong, tôi thật sự nhìn lầm người rồi. Nếu cậu không muốn cho tôi đi thì cứ nói thẳng là được rồi, đùa giỡn tôi cậu vui lắm sao?”
Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp: “Tôi chưa bao giờ đùa giỡn ai. Nhưng mà cậu cũng phải rõ ràng một chút, muốn đi chơi cùng anh em chúng tôi không thể thoải mái như thế. Điều kiện tôi đưa ra cho cậu đã là đơn giản tới không thể đơn giản hơn. Nếu chuyện này mà cậu cũng không hoàn thành được, vậy tốt nhất nên thành thật ở nhà chơi game của cậu đi.”
Lời này đối với Lộ Tu Triệt đang tức giận thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, “Cậu tưởng ai cũng thèm đi chơi với cậu sao, bản thiếu gia không thèm đi nữa.”
Lộ Tu Triệt tức điên người, đẩy Nhạc Thính Phong, đùng đùng nổi giận rời đi.
Cậu cũng không biết mình đi đâu, chỉ đi rất nhanh, dọc đường đụng phải rất nhiều người, đến khi dừng lại thì cậu đã đứng trên sân thượng rồi.
Gió trên sân thượng thổi vù vù làm cho da đầu Lộ Tu Triệt lạnh run lên, tóc dán đầy trên mặt, nhưng cũng làm cho đầu óc cậu bình tĩnh một chút.
Lộ Tu Triệt đạp mạnh một cái lên lan can sân thượng. Trong lòng Nhạc Thính Phong, cậu chỉ là một đứa vô dụng chỉ biết chơi game, cảm thấy cậu không thể nào hoàn thành yêu cầu của cậu ta nên mới dám đưa ra điều kiện như thế.
Với cậu, học 50 từ mới đã là khó bằng lên trời rồi, huống chi còn là từ không dưới 5 chữ cái.
Rõ ràng Nhạc Thính Phong đang khinh thường cậu, muốn thấy cậu bị bẽ mặt.
Lộ Tu Triệt nghiến răng, cậu coi Nhạc Thính Phong là bạn, nhưng tên đó lại âm mưu nhục nhã cậu.
Cậu căm giận nói: “Nhạc Thính Phong, cậu đừng nghĩ là bản thiếu gia đây dễ bắt nạt.”
Cậu không thể bị Nhạc Thính Phong coi thường. Cậu phải để cho cậu ta cảm thấy, Lộ Tu Triệt cậu không phải là một tên vô dụng.
...