...
Thư ký dựa theo tình hình thực tế nói: "Đúng, bị thương mấy người, đã chết... năm người đi đường, hai bên cầm vũ khí ẩu đả chết bảy tám người... Chuyện này cục cảnh sát bên kia đã áp chế rồi, nói là để tránh tạo thành khủng hoảng xã hội..."
Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng ngày càng lạnh: "Khủng hoảng xã hội? Thật sự cho là che đậy u ác tính đi thì người khác sẽ không nhìn thấy sao? Vị Lý Cục Trưởng kia ngồi ở trên ghế đó nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi."
Trước đây anh cảm thấy trước mắt ổn định kinh tế dân sinh, những cái khác bàn sau.
Nhưng bây giờ nhận thấy, đến tính mạng dân chúng cũng không được bảo đảm còn nói gì tới kinh tế dân sinh.
Hạ An Lan quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bóng tối càng đậm, xe chạy trên đường, đèn đường chợt lóe lên.
Thành phố này rất đẹp, về sau càng nhìn càng đẹp, những thứ u ác tính kia làm ảnh hưởng tới mỹ quan của thành phố này cũng nên diệt trừ.
Ánh mắt Hạ An Lan lạnh lùng, thản nhiên nói: "Tôi muốn để cho thành phố này, không còn bộ phận phi pháp nữa, thành phố này là thuộc về cuộc sống của người dân nơi đây, chứ không phải là nơi làm ăn của xã hội đen."
Cơ thể thư ký từ từ ngồi thẳng, anh vì nghe được những lời nghiêm túc này của Hạ An Lan mà bắt đầu kính nể.
Có lẽ, chính bởi vì như thế mà anh ấy có quyết định điều động nội bộ làm Tổng Thống kế nhiệm.
Hạ An Lan nói: "Đi, lại tìm Du Dực, lần này, tôi mời anh ta giúp tôi một chút công việc..."
"Dạ!"
...
Sáng ngày hôm sau Du Dực tỉnh lại, ôm Nhiếp Thu Sính hôn một hồi lâu, anh thật sự vô cùng thích cảm giác mỗi sáng sớm mở mắt ra đều có thể nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mến.
Thế nhưng, hiển nhiên hiện tại Nhiếp Thu Sính cũng không biết tâm tình Du Dực đang tốt.
Cô buồn ngủ mở mắt không ra: "Buồn ngủ chết mất, tránh ra..."
Du Dực dùng sức nhỏ hôn môi cô một cái: "Vậy em ngủ tiếp đi, anh đi mua đồ ăn sáng."
Anh kéo chiếc chăn mỏng lên cho Nhiếp Thu Sính, nhìn thấy trên cổ và bộ ngực kia dấu ấn mập mờ một chút xíu, nhất thời cảm thấy thân thể lại có phản ứng, hít thở cũng có chút khó khăn.
Du Dực vội vàng quay đầu đi, không được, phải khống chế được.
Thời gian không còn sớm, phải đi mua đồ ăn nhanh, phải đi làm, còn phải đưa Thanh Ti đi học.
Nếu như lúc này khống chế không được đoán chừng sáng nay việc gì cũng không cần làm.
Du Dực kéo chăn đến phía dưới cằm Nhiếp Thu Sính, chỉ chừa một cái đầu ở bên ngoài.
Sau đó anh nhanh chóng mặc quần áo vào, không dám nhìn cô nữa, vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
Lúc ăn bữa sáng, Thanh Ti hỏi: "Ba, mẹ đâu?"
"Mẹ còn đang nghỉ ngơi."
"Là thân thể mẹ không thoải mái sao?"
Du Dực gật đầu: "Đúng..."
Thanh Ti giống như bà già nhỏ, thở dài một tiếng: "Mẹ gần đây làm sao mà thân thể luôn không được thoải mái nha, thật là lo lắng, có phải đi bệnh viện hay không đây?"
cô bé vô tình nói một câu khiến cho vẻ mặt Du Dực không tránh được chút lúng túng.
Anh giải thích rõ ràng: "Mẹ nghỉ ngơi một chút là ổn, chủ yếu là mẹ muốn sinh em trai cho con, mỗi ngày đều phải rất cố gắng, cho nên... Mới mệt vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti đau khổ: "A, như vậy nha, thế... Thế thì..."
Vậy muốn mẹ tiếp tục cố gắng ư, hay là muốn mẹ không cần mệt mỏi như vậy đây? Thật rắc rối nha!
Vấn đề này Thanh Ti vẫn vướng mắc đến khi tới trường học.
Lúc sắp đến trường học, Du Dực nhận được một cú điện thoại, dãy số lạ, anh cầm lấy điện thoại di động lên nghe.
"Cục Trưởng Du, là tôi, Hạ An Lan..."
Du Dực nghe giọng nói một chút là đã nhận ra giọng Hạ An Lan, sắc mặt lúc ấy liền đen lại.
Đang phải nói chuyện, Thanh Ti lại đột nhiên mở miệng: "Ba, con thích có em trai, nhưng... Có cách nào để cho mẹ không phải mệt mỏi hay không?"
Hạ An Lan đột nhiên nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nói êm ái, nhất thời sửng sốt...
...