...
Tâm tình Hạ An Lan cũng không tệ, dường như buổi tối hôm qua nghỉ ngơi rất tốt, anh an ủi Tô Ngưng Mi: "Đừng vội, dù sao bão sẽ vẫn ngừng thôi, có điều, ngược lại mà nói với anh, đây là một ngày khó có được, bởi vì anh không cần phải đi làm.
Trên mặt Tô Ngưng Mi rốt cuộc đã lộ ra một chút tươi cười: "Đúng vậy, anh có thể nghỉ ngơi, anh.... buổi tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?"
Cô dò xét Hạ An Lan, phát hiện trên mặt anh đã bớt mệt mỏi, tơ máu trong mắt cũng không còn, tinh thần thoạt nhìn vô cùng phấn chấn, ánh mắt đặc biệt có thần, so với tình hình tối hôm qua tốt lên không biết bao nhiêu.
Nhìn thấy anh như vậy, lo lắng trong lòng Tô Ngưng Mi tản đi được một ít.
Hạ An Lan nhìn cô mỉm cười: "Nhờ hồng phúc của em, buổi tối hôm qua ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị, nếu không phải điện thoại kêu, có thể anh còn ngủ rất lâu nữa."
Anh nói lời thật lòng, đã rất lâu anh không có ngủ ngon như tối hôm qua, sau khi ngủ không có nằm mơ, ngủ một mạch đến hửng đông.
Sau khi tỉnh lại, tinh thần vô cùng phấn chấn, đầu óc thanh tỉnh, anh thật sự muốn cảm tạ Tô Ngưng Mi. Nếu không nhờ cô, có thể tối qua anh vẫn không ngủ được.
Tô Ngưng Mi có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Không phải nhờ em, mà là do anh quá mệt, có lẽ anh được nghỉ ngơi tốt rồi."
"Cho dù là thế nào, nếu tối hôm qua không có em, có thể đến bây giờ anh cũng chưa ngủ nổi."
Tô Ngưng Mi phát sầu nói: "Chúng ta bây giờ phải làm sao đây? Anh không thể đi làm, em cũng không có cách nào đi được, chúng ta chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này sao?"
Ở bên ngoài tiếng mưa rào rào liên tục, hoàn toàn không có ý định dừng lại, Hạ An Lan gật đầu: "Xem ra trước mắt, tạm thời đúng là như vậy."
Tô Ngưng Mi thở dài: "Em lại không thể trở về rồi, đáng nhẽ tối hôm qua... em nên trở về."
Hạ An Lan trấn an cô: "Đừng vội, thời tiết như thế này chúng ta không thể đoán trước được, có điều chắc cũng sẽ không kéo dài lâu."
"Em nghĩ em phải gọi điện cho ba mẹ em trước, để cho bọn họ không lo lắng."
"Nên làm như thế."
Điện thoại của Tô Ngưng Mi để trên lầu, cô không muốn đi lên lấy, liền đi tới ghế ngồi xuống, cầm lấy máy điện thoại bên cạnh bấm số gọi cho người nhà.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, Tô Ngưng Mi uể oải nói: "Alo, ba à, là con, hôm nay con không trở về được. Sáng nay ở Hải Thảnh bão đã vào đất liền. Giờ trời đang mưa to, kèm theo cả sấm sét nên không thể lên đường được."
Ông Tô nghe xong vừa vui vẻ, vừa lo lắng.
Vui vẻ vì đúng là ông trời đang giúp hai đứa nó, còn lo lắng là vì ngộ nhỡ con gái bọn họ ở đó, Hạ An Lan lại làm chuyện gì thì sao?
Có điều sự tình đã như vậy rồi ông cũng không thể nghĩ nhiều: "Mi Mi, con đừng lo lắng, mọi chuyện đều phải lấy an toàn của mình làm trọng. Thời tiết như vậy con không thể mạo hiểm đi ra ngoài, ngày hôm qua ba còn nói con vẫn là nghỉ ngơi cho tốt đã, xem ra đây là ý trời, con cũng không thể cố quá biết chưa?"
"Vâng, con biết rồi, con sẽ không mạo hiểm đi ra ngoài đâu. Vậy ba giải thích với mẹ một chút, đợi mưa tạnh rồi con sẽ về." Tình huống trước mắt này, Tô Ngưng Mi chỉ có thể đợi mưa tạnh, mới có thể trở về, bằng không thì nóng vội đi ra ngoài trong thời tiết này, khác gì muốn chết?
Yên tâm đi, ba sẽ nói lại với mẹ con, chính con phải chú ý chăm sóc đến bản thân mình."
"Con đã là người lớn rồi, sẽ tự biết chăm sóc cho mình mà."
"Con thay ba nói với An Lan một tiếng, mấy ngày nay đều phải làm phiền nó. Sắp tới nếu nó đến Tô Thành, ba và mẹ con sẽ cảm tạ nó thật tốt."
...