Chương 1697: Bạn cùng bàn như thần


...

Thầy giáo Ngữ văn lại nói: “Hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, học sinh nam ngồi một mình đó...”

Dư Viễn Phàm ngẩn ra một lúc, hàng thứ hai từ dưới lên ngồi một mình, đây không phải... cậu sao?

Sau khi ngẩn ra, Dư Viễn Phàm vội đứng lên: “Thưa thầy...”

Thầy giáo ngữ văn hỏi cậu: “Em trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi, nghe tôi giảng bài khiến em đau khổ thế sao?”

Dư Viễn Phàm liên tục lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có...”

Thầy giáo Ngữ văn cũng trông không tức giận lắm, “Vậy sao em cắn răng cắn lợi, mặt mũi đau khổ?”

Dư Viễn Phàm cảm thấy mình thật đen đủi, đau trên người, biểu cảm trên mặt đương nhiên cũng theo độ lộ ra sự đau khổ, nhưng không ngờ trong mắt thầy giáo Ngữ văn, đã thành sự bất mãn đối với ông ấy. “Xin lỗi thầy, vừa nãy em... là vì lên lớp tiết thể dục, chúng em đá bóng... em, kỹ thuật không tốt, không cẩn thận ngã mấy cái, cho nên... hơi đau...”

Thầy giáo Ngữ văn lắc đầu: “Vừa nãy em chạy nhanh như thế, mấy hơi đã chạy từ dưới tầng lên, em cũng không cảm thấy đau sao? Vừa ngồi xuống đã biết đau rồi?”

“Thưa thầy em... vừa nãy là vội lên lớp, trong lòng sốt ruột muốn chạy về phòng học trước khi chuông lên lớp vang lên, cho nên... nhất thời quên đi vết đau trên người.”

Thầy giáo Ngữ văn xua tay: “Ngồi xuống đi... hy vọng em có thể nghiêm túc nghe giảng. Tôi cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người, nhưng tôi hy vọng, em có thể làm học sinh thành thực.”

“Vừa nãy giảng tới đâu rồi, chúng ta tiếp tục.”

Dư Viễn Phàm nắm chặt tay, như vậy cũng có thể đắc tội thầy giáo Ngữ văn, người của toàn thế giới, đều dường như đang nhắm vào cậu, cậu không thể phạm một chút sai lầm gì, thậm chí không phạm lỗi, người khác cũng có thể bắt lỗi. Giờ, cậu đến biểu cảm đau khổ cũng không thể làm ra, thế giới này... còn có nơi nào có ánh sáng không?

Dư Viễn Phàm yên lặng ngồi xuống, cậu cúi đầu, xác định người khác đều không nhìn thấy biểu cảm của cậu. Cuối cùng tiết học kết thúc, thầy giáo cũng không gây phiền phức cho cậu nữa, cậu cũng không xảy ra chuyện gì nữa. Hết tiết rồi, thầy giáo Ngữ văn rời khỏi, học sinh trong lớp có người nằm bò ra ngủ, có người làm ồn với bàn trước bàn sau, có người chạy ra ngoài đi vệ sinh, có người đến căng tin...

Mỗi người đều có thể tìm được việc mình muốn làm, mỗi người đều có đồng hành của mình, duy chỉ có Dư Viễn Phàm không có. Cậu không dám động đậy, thậm chí vệ sinh cũng không dám đi. Việc lần trước nói cho cậu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị hãm hại, cậu không dám động đậy bừa bãi. Cậu luôn lén quan sát Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong, hai người này quan hệ vô cùng tốt.

Dù Nhạc Thính Phong luôn bày tỏ ra sự khinh bỉ với Lộ Tu Triệt, nhưng lại không có bất cứ khinh thường, ví dụ Lộ Tu Triệt muốn kéo cậu đến căng tin, cậu không muốn đi, nhưng chỉ cần Lộ Tu Triệt quấy rầy ba bốn lần, cậu vẫn là đi theo không tình nguyện lắm. Còn nữa, tính tình Lộ Tu Triệt vô cùng kém, nếu người khác nói một chữ cậu không thích, liền có thể động thủ, nhưng đối diện với Nhạc Thính Phong, tính khí cậu rất tốt, bất luận Nhạc Thính Phong nói gì, cậu cũng không tức giận chút nào, thật sự coi Nhạc Thính Phong giống như lão đại vậy, vô cùng tin tưởng cậu ta. Vừa hay, mấy bàn phía sau các nam sinh vây lấy đánh tú lơ khơ, một người trong đó cảm khái nói: “Quan hệ của Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đúng là tốt, lúc đầu khi Nhạc Thính Phong vừa chuyển trường tới đây, tôi luôn cảm thấy cậu ta với Lộ Tu Triệt chắc chắn như nước với lửa, không ngờ... chà chà...”

“Phí lời, nếu tôi có bạn cùng bàn giống như thần không gì không thể làm giống như Nhạc Thính Phong đó, bảo tôi gọi cậu ấy là cha tôi cũng chịu.”



...