...
Người ngồi bên cạnh cứ lải nhải: “Ăn lẩu mà không ăn cay, cậu đúng là bỏ lỡ rất nhiều mỹ vị, tớ nói cậu nghe, nhất định phải cay mới đủ vị.”
Dưới bàn Nhạc Thính Phong đá vào chân cậu một cái: “Câm mồm, ăn phần của cậu đi, tớ không thích ăn cay không được à.”
Vì có ba người lớn ở đây, nồi lẩu này ăn mất đúng hai tiếng đồng hồ.
Từ quán lẩu bước ra, vệ sĩ và tài xế luôn mồm khen ngợi, “Thiếu gia, quán lẩu này quả là rất ngon.”
Hôm nay Lộ Tu Triệt rất vui, thật ra bản thân cậu chẳng ăn bao nhiêu, nhưng có người cùng ăn cơm, náo náo nhiệt nhiệt, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với ăn một mình. Cậu kiêu ngạo nói: “Phí lời, không ngon tôi có đưa các người đến không?”
“Hihi, hôm nay cảm ơn thiếu gia, nếu không nhờ cậu chúng tôi đâu được ăn lẩu ngon như thế. Thiếu gia, Nhạc thiếu gia mời hai cậu lên xe. Trời đã tối rồi, chúng ta nhanh chóng về nhà thôi.”
“Đi, về nhà.”
...
Lộ Hướng Đông vội vội vàng vàng về nhà, nhưng cũng đã rất trễ, đã hơn 8 giờ rồi, hắn vừa vào cửa liền hỏi cô giúp việc: “Thiếu gia đâu?”
Cô giúp việc cúi đầu, đã nói buổi trưa về ăn cơm với thiếu gia, không về, lại nói tối sẽ về, nhưng bây giờ đã là mấy giờ rồi chứ.
Cô giúp việc nói: “Thiếu gia vẫn chưa về.”
Lộ Hướng Đông tức giận nói: “Giờ này rồi, sao còn chưa về? Các người làm gì thế, không ai gọi điện cho thiếu gia sao?”
Cô giúp việc không nói gì, người làm ba như anh nói câu này không biết xấu hổ à, ngày nào cũng không về nhà, mười ngày nửa tháng mới gọi một cuộc điện thoại?
Lộ Hướng Đông dường như ý thức được câu nói của bản thân không đúng, hắn hắng giọng: “Mau gọi điện cho thiếu gia...”
Cô giúp việc đang định đi, thì Lộ Tu Triệt đã trở về.
Lộ Hướng Đông vừa nhìn thấy cậu, vội vã bày nụ cười gượng gạo đầy áy náy ra: “Hôm nay ba có việc về trễ, con đã ăn cơm chưa? Hay là ba ăn cùng con nhé?”
Lộ Tu Triệt nhìn thấy hắn, trên mặt kèm nụ cười châm biếm: “Ba không về con không cần ăn cơm sao?”
Nụ cười trên khóe môi Lộ Hướng Đông đơ lại, vừa áy náy, vừa hoảng loạn, vừa không biết nên nói gì?
Hắn đã bao lâu không về nhà, bản thân hắn cũng không nhớ rõ, nếu mỗi ngày đều phải đợi hắn trở về mới ăn cơm, Lộ Tu Triệt sớm đã chết đói rồi.
Lộ Hướng Đông nhìn thấy Nhạc Thính Phong bước vào sau, để đỡ bối rối, hắn nói: “Thính Phong, cháu cũng đến à. Đúng rồi, chuyện tối hôm trước, vẫn phải cảm ơn cháu... ”
Nhạc Thính Phong khách sáo nói: “Chú khách khí rồi, cháu và Tu Triệt là bạn, bạn bè không phải vào lúc có chuyện nên cùng nhau ra mặt sao? Nếu cậu ấy làm sai, theo lý cháu nên thúc giục cậu ấy sửa đổi, nếu cậu ấy làm đúng, vậy cháu sẽ giúp cậu ấy, không thể để cậu ấy thiệt thòi. Cậu ấy có một mình, nếu cháu không giúp cậu ấy, vậy ai sẽ giúp cậu ấy?”
Câu nói này vô hình tát mạnh vào mặt Lộ Hướng Đông, chuyện Nhạc Thính Phong làm, vốn là chuyện người làm ba như hắn nên làm, nhưng, lúc con trai hắn cần hắn nhất, hắn lại không thể đến bên cậu, thậm chí không hiểu gì về cậu.
Nhạc Thính Phong nói cậu ấy chỉ có một mình, cháu không giúp cậu ấy, thì còn ai giúp cậu ấy?
Câu này khiến trên mặt Lộ Hướng Đông cảm thấy nóng rát, có cảm giác không còn mặt mũi đối mặt với con trai.
“Chuyện đó... Tiểu Triệt, ba... Gần đây ba thật sự hơi bận, đã ít quan tâm đến con, sau này sẽ không như thế nữa. Đúng rồi, hôm nay ba sai người mua rất nhiều quà cho con, con xem thử xem có thích không.” Lúc nói chuyện Lộ Hướng Đông cũng không dám nhìn vào mắt Lộ Tu Triệt. Hắn vội vàng sai người mang tất cả quà vào.
Lộ Tu Triệt chỉ đưa mắt xem qua một cái: “Ừm, đều rất thích... ”
Lộ Hướng Đông vui mừng: “Vậy con... ”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu lên cắt ngang lời hắn: “Những thứ này đều không tệ, nhưng con đã không cần những thứ này nữa, ba đem đi tặng người khác đi.”
...