...
Không khí trong lớp đã dần khôi phục lại bình thường, tuy rằng đôi khi Lộ Tu Triệt vẫn hỏi Nhạc Thính Phong về chuyện bên quân doanh huấn luyện kia, nhưng đó chỉ như một đề tài thoải mái bên ngoài mà thôi.
Đầu tháng ba là quãng thời gian vô cùng gấp gáp, trước kia Nhạc Thính Phong chỉ học năm ngày, cuối tuần được nghỉ. Nhưng hiện giờ thì phải học bù đến hết tiết của thứ bảy mới được nghỉ ngơi. Cuối tuần vốn có hai ngày hiện giờ chỉ còn một ngày rưỡi.
Thời tiết cuối cùng cũng ấm áp lên. Lớp áo bông dày cộp trên người mỗi người đã dần được thay thế bằng những bộ quần áo mỏng phù hợp với thời tiết mùa xuân. Thời điểm đầu tháng ba này đối với đám học trò đang đi học thì không hề thoải mái chút nào, ngược lại còn vô cùng khẩn trương. Thời gian còn lại không nhiều nên nếu trong thời gian cuối cùng này không nắm chắc thì chỉ có thể vào một ngôi trường không tốt lắm, bị những học sinh khác bỏ xa thì quả thực là một điều nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Mặc dù thầy giáo Chu không hề thúc giục bọn trẻ nhưng bầu không khí học tập trong lớp vẫn vô cùng say mê. Thật ra trạng thái này là do mọi người lan truyền cho nhau, nếu như đa số những người xung quanh đều đang cố gắng học tập chăm chỉ thì những người không quan tâm lắm đến chuyện này cũng sẽ muốn học hỏi và ngược lại.
Trong khoảng thời gian này, vốn dĩ Lộ Tu Triệt không cảm thấy có áp lực nên sự tập trung cho học tập của cậu cũng giống như trong kỳ một. Nhưng sau đó cậu lại bị những bạn học cùng lớp mình cảm hóa đến mức căng thẳng hẳn lên, nhịn không được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh…
Dù sao không phải ai cũng có thể nghịch thiên như cái tên Nhạc Thính Phong kia được!
Lộ Tu Triệt càng ngày càng khẩn trương, buổi tối học bài cũng càng lúc càng muộn. Cậu sợ bản thân mình sẽ bị Nhạc Thính Phong bỏ lại quá xa, đến lúc đó thì ngay cả việc có thể học chung một trường học với cậu ấy cũng là điều không thể.
Trước kia cậu còn hỏi Nhạc Thính Phong đôi câu về chuyện bên doanh trại huấn luyện kia, nhưng hiện giờ thì… Cái gì cậu cũng không hỏi, chỉ hỏi mỗi câu: “Thính Phong, cậu nói thử xem đề này làm như thế nào đi.”
Trong khi đó, Nhạc Thính Phong lại vô cùng nhàn nhã. Phần lớn thời gian của cậu đều dành vào việc giảng giải cho những đề bài mà mọi người trong lớp không hiểu, nhưng mọi người cũng rất tự giác, sẽ chỉ hỏi bài vào những lúc Nhạc Thính Phong rảnh rỗi.
Chẳng mấy chốc đã đến kì thi thử, Lộ Tu Triệt lo lắng hỏi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, cậu nói xem, đến cuối kỳ này tớ với cậu có thể cùng thi đỗ vào trường Số 1 không?”
Nhạc Thính Phong đáp: “Chuyên này ư?”
Khuôn mặt Lộ Tu Triệt vô cùng khẩn trương, hai tay nắm chặt: “Thế nào thế nào, có phải là cậu thấy là tớ có vẻ nguy hiểm không?”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Nếu cậu có thể duy trì được thành tích như bây giờ thì xác suất thi không được có thể rất nhỏ đó.”
Lộ Tu Triệt vừa nghe được câu này thì thả lỏng ra nhiều. Tốt quá, cũng không phải là quá kém. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải duy trì được thành tích hiện tại, không được giảm sút.
Sau khi kì thi thử kết thúc, thành tích của học sinh trong lớp đều tăng lên dù ít dù nhiều. Rất nhiều học sinh khi nhìn thấy thành tích của mình đều cảm thấy không thể tin nổi, quay sang hỏi giáo viên xem liệu có phải đề mục lần này ra quá đơn giản nên mới có thể thi tốt như vậy hay không?
...