...
Thanh Ti vui vẻ kéo tay Nhạc Thính Phong nhảy xuống xe đi ấn chuông cửa.
Cửa vừa mở, Nhiếp Thu Sính, hai ông bà Hạ gia đều đứng ở cửa chờ bọn họ.
Nhiếp Thu Sính thấy Nhạc Thính Phong, vươn cả hai tay ra ôm lấy cậu: “Thính Phong, rốt cuộc con cũng tới rồi, chúng ta chờ con đã lâu rồi đó, mau vào nhà thôi. Con có mệt không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Dì Nhiếp, con không mệt ạ, trên đường con ngủ rất nhiều rồi.”
Ở trước mặt Nhiếp Thu Sính, cậu rất mực nhu thuận, lễ phép.
Hạ lão phu nhân cũng thật sự mới chỉ gặp Nhạc Thính Phong có một lần, bà nói: “Thính Phong vào nhà đi con. Đường xa như vậy, An Lan cũng thật là, sao lại có thể để con đi một mình tới đây chứ. Bọn họ vô tâm quá.”
“Bà nội Hạ, con tự mình tới đây mà, con cũng không còn nhỏ nữa, con có thể tự đi ạ.”
Thanh Ti ở sau lưng nghe vậy thì quệt miệng nói: “Hả... Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, mọi người đều biết là Anh Thính Phong sẽ tới đây ư? Sao mọi người không ai nói cho con biết vậy?”
Nhiếp Thu Sính sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Đó là bởi vì chúng ta muốn cho con một sự bất ngờ đó.”
Thanh Ti gãi đầu cười cười: “Đúng là bất ngờ mà, con gặp Anh Thính Phong liền vô cùng vui vẻ ạ!”
Nhiếp Thu Sính nói với Nhạc Thính Phong: “Đi nào, vào nhà đã, muộn thế này rồi. Thính Phong hẳn là đã đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước thôi.”
“Đúng rồi đúng rồi, Anh Thính Phong, mau vào ăn cơm thôi.”
Du Dực ở sau lưng thấy cả vợ cả con đều đối xử với Nhạc Thính Phong nhiệt tình như vậy thì trong lòng lại càng thêm chua xót. Thằng nhóc xấu xa này vừa tới đây địa vị đã cao như vậy, về sau anh phải làm sao bây giờ? Địa vị của anh trong nhà vốn đã không cao rồi, huhu.
Du Dực nhìn về phía bụng Nhiếp Thu Sính, đã hơn ba tháng rồi, anh thầm nghĩ, hy vọng rằng Nhiếp Thu Sính sẽ sinh ra một thằng nhóc, như vậy thì... trong nhà này, địa vị của thằng nhóc sẽ là thấp nhất. (ôi mẹ ơi, có ông bố như anh sao mr Du Dực?)
Nhưng nếu là sinh ra một nữ nhi thì anh cũng luyến tiếc không nỡ làm vậy.
Nhiếp Thu Sính nói với Nhạc Thính Phong: “Đồ đạc của con thì cứ chờ ăn cơm xong rồi dọn dẹp, con đi rửa tay rồi vào ăn cơm luôn nhé.”
“Anh Thính Phong, chúng ta đi rửa tay thôi.” Thanh Ti cao hứng lôi kéo Nhạc Thính Phong đi rửa tay.
...
Lúc ăn cơm, cả Nhiếp Thu Sính và ông bà Hạ gia đều phá lệ, vô cùng nhiệt tình với Du Dực, một mực cho ăn nguyên một đĩa... rau.
“Trên đường đi có xảy ra chuyện gì không con?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không ạ, con không gặp chuyện gì không may cả.”
“Con tới nơi này rồi thì không được khách sáo nhé, nhớ chưa? Đừng coi chúng ta là người lạ, chúng ta là người một nhà, nơi này chính là nhà của con, có chuyện gì cũng phải nói cho chúng ta biết nhé con?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, con biết ạ, dì yên tâm, nhất định con sẽ không khách sáo đâu.”
“Được rồi, con cố gắng nhé, về sau con cùng Thanh Ti đi học hằng ngày, dì thật sự rất yên tâm.”
Thanh Ti vui vẻ nói: “Về sau, ba có đi công tác bên ngoài, không đưa em đi học được, chỉ cần tưởng tượng là về sau có thể đi học cùng Anh Thính Phong mỗi ngày, rồi lại cùng nhau tan học là em đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.”
Du Dực nghe thấy thế thì trong lòng càng thêm chua xót, thế này là về sau ngay cả việc đưa con gái đi học cũng không khiến anh nữa sao???
Bữa cơm hôm nay, tất cả mọi người đều ăn vô cùng vui vẻ, chỉ trừ có Du Dực là phải chịu các thể loại khổ sở.
Ăn cơm xong, Du Dực phung phịu nói với Nhạc Thính Phong: “Còn lại các phòng trống, cháu tự chọn một cái đi.”
Nhạc Thính Phong còn chưa nói xong, Thanh Ti đã nói luôn: “Anh Thính Phong, anh ở phòng bên cạnh phòng em đi. Phòng bên cạnh em vừa có ánh sáng mặt trời, lại rất rộng... Anh theo em đi xem phòng ấy đi.”
Dứt lời, cô bé lôi kéo Nhạc Thính Phong chạy tới phòng trên lầu.
Du Dực ôm ngực, ôi mẹ ơi, đau lòng quá. Anh lại bị con gái bảo bối của mình đâm cho một đao!!!!
Nhiếp Thu Sính thấy biểu hiện thống khổ của Du Dực, cảm giác như anh đang vô cùng khó chịu, rốt cuộc tiến tới hỏi một câu: “Anh làm sao thế? Không vui à?”
Du Dực ôm lấy nàng: “Vợ ơi, anh bị thất sủng rồi. Anh cần an ủi, mau mau hôn anh một cái đi.”
...