Chương 1206: Dù sao đúng là chú ấy rất vô sỉ


...

Dù trong lòng cô rất lo lắng, nhưng nếu thằng bé có thể hiểu chuyện, vậy thì cũng không cần truyền lại sự lo lắng đó của mình cho nó.

Nhạc Thính Phong nói: “Dì, chú ấy sẽ không sao đâu, cháu tin chú ấy có năng lực giải quyết.”

Nhiếp Thu Sính mỉm cười gật đầu: “Ừ, dì cũng tin như thế.”

Nhạc Thính Phong thở dài, rõ ràng là dì ấy không tin mà.

Thanh Ti ngồi một bên nghe không hiểu, hỏi: “Mẹ, mẹ và anh Thính Phong đang nói gì thế?”

Nhiếp Thu Sính xoa đầu cô bé: “Không có gì, anh và mẹ không nói gì cả…”

Thanh Ti quệt miệng, rõ ràng là có nói mà. Người lớn đều thích lừa trẻ con.

Nửa ngày còn lại, Nhạc Thính Phong không còn tâm sự gì cả nên chơi đùa rất vui vẻ. Trong lòng cậu không còn chút lo lắng nào cho chuyện này nữa.



Tuy rằng Nhạc Thính Phong đã không còn lo lắng, nhưng buổi tối về, cậu vẫn gọi điện về nhà một chuyến.

Mẹ cậu nghe máy, vừa nghe là cậu gọi đã nói, “A… Con trai à, sao con gọi điện muộn thế?”

Nhạc Thính Phong nghe vậy thì hờn dỗi đáp: “Con mà không gọi cuộc gọi này, chắc quá vài ngày nữa mẹ cũng quên luôn thằng con này rồi.”

Trong tay cậu là tờ báo mới ra sáng nay, toàn bộ trang nhất báo dùng để đăng sự việc lần này. Các thông tin công kích Hạ An Lan đều không đúng chút nào.

Tô Ngưng Mi cười gian: “Ai nha, xem con nói kìa, nào có, nào có… Mẹ rất quan tâm con mà.”

“Hừ…” Quan tâm cậu mà hai ngày nay cũng không thèm gọi điện thoại, đúng là đủ quan tâm.

Nhạc Thính Phong đọc xong liền lật sang trang sau, thấy không còn tin tức gì quan trọng hơn mới ném nó đi, sau đó lại hỏi: “Mẹ đang làm gì thế, ăn cơm chưa?”

Tô Ngưng Mi đáp: “Ăn rồi, đang chuẩn bị hành lý.”

Nhạc Thính Phong hơi ngừng lại: “Mẹ quyết định ngày mai tới Hải Thành à?”

“A, làm sao con biết?”

Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Mẹ cho con là ngốc à, mẹ đã thu dọn hành lý rồi, không phải là đi cùng chú ấy thì làm gì?”

“He he, vẫn là con mẹ thông minh nhất.”

Nhạc Thính Phong lại hỏi: “Chuyện kia chú Hạ An Lan định làm thế nào?”

“Chuyện gì?” Tô Ngưng Mi giả ngu.

“Chính là chuyện trên báo nói đời tư của chú ấy không sạch sẽ, quan hệ nam nữ hỗn loạn, thông đồng với phụ nữ đã có chồng, nhân phẩm bại hoại ấy. Mẹ không cần giấu, con biết hết rồi.”

Tô Ngưng Mi gãi đầu: “Cái này… Khụ khụ… con biết hết rồi à?”

Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: “Mẹ nghĩ là có thể giấu con được à?”

Tô Ngưng Mi nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng không biết, mẹ nói cho con nghe, mẹ thấy chú ấy cả ngày đều rất thích thú, hoàn toàn không có vẻ lo lắng gì. Cái đó… chắc là không có việc gì đúng không?”

“Không phải chắc là, mà là tuyệt đối không có việc gì.”

Tô Ngưng Mi liếc mắt nhìn lên trên lầu, hạ giọng nói: “Mẹ nghe nói có đài truyền hình còn làm phóng sự về Nhạc Bằng Trình, bảo hắn ta vạch trần vẻ mặt đáng ghê tởm của Hạ An Lan trước công chúng.”

Nhạc Thính Phong nghe đến đây lại bổ thêm một câu: “A… Trước mặt mọi người à… Vậy để ông ta nói đi, dù sao Hạ An Lan đúng là rất vô sỉ mà.”

“Con nói cái gì thế, thực ra mẹ cũng lo lắng lắm.”

“Được rồi, được rồi… Mẹ đừng có lo nghĩ gì nữa, mau thu dọn hành lý rồi đi ngủ sớm đi.”

Cúp máy, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt Tô Ngưng Mi, bỗng nhiên bả vai nằng nặng. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Hạ An Lan.

Cô hỏi: “Anh… Không sao chứ?”

Hạ An Lan ôm cô: “Có bà xã quan tâm anh như thế, đương nhiên cho dù có chuyện anh cũng làm cho nó không thể xảy ra.”

...