...
Cô Tôn cho rằng Trần Phong muốn tìm bọn họ cãi nhau, vội vàng nói: “Cả gia đình đó đều là lưu manh vô lại. Phong Tử, cậu đừng lấy đá chọi với đá, cậu… nếu cậu muốn đánh bọn họ một trận, thì cứ lén mà làm, đừng để ai phát hiện.”
Vương Thu Vũ lo lắng nhìn Trần Phong, nắm chặt cánh tay anh, không nói lời nào. Bất luận Trần Phong làm gì, cô đều sẽ đứng về phía anh.
Trần Phong mỉm cười: “Yên tâm đi, dì Tôn, con chỉ muốn tính sổ với bọn họ mà thôi.”
“Haizzz! Con nói xem, đang yên lành, bỗng nhiên bị dính vào gia đình đáng ghét đó.”
Cô Tôn lắc đầu, nghĩ đến thì liền thấy tức giận, người trong khu vực xung quanh đều biết chuyện mà bà Lý và cháu gái bà ta làm. Nhưng biết rồi thì sao, dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, bọn họ không thể can thiệp được. Hơn nữa nhà đó đều không cần thể diện, cơ bản không hề để tâm việc bị người khác soi mói, nếu biết xấu hổ một chút thì đã không làm ra chuyện như vậy, càng không để con gái nhà mình sau khi làm chuyện xấu hổ, còn muốn ỷ lại vào người khác.
Cô Tôn ở lại một lúc rồi ra về. Sau khi tiễn cô Tôn, Vương Thu Vũ đóng cửa lại, đau lòng ôm chặt lấy Trần Phong.
“Sao bọn họ có thể như vậy, là con người thì sẽ không làm ra chuyện như thế, đã vậy còn muốn đến đòi tiền anh. Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”
Đối với chuyện của mình, Trần Phong không quá lo lắng, nhưng Vương Thu Vũ quan tâm anh như vậy, anh rất trân trọng tấm chân tình này.
Anh ôm lấy Vương Thu Vũ, để cô ngồi trên chân mình, ôm lấy eo cô, “Chuyện này dù có báo cảnh sát thì họ cũng chỉ đến khuyên cam, không thể giải quyết được vấn đề mấu chốt.”
Vương Thu Vũ vội nói: “Vậy thì phải làm sao?”
Trần Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô: “Không sao, cứ dùng cách của chúng ta mà giải quyết.”
Cô lại càng hiếu kỳ: “Giải quyết thế nào?”
Trần Phong thật thà mỉm cười, nói: “Cách đơn giản nhất, là khiến bọn họ lo sợ, không dám đến gây ồn ào.”
Đối phó với loại vô lại đó, vòng vo với chúng cũng không có ích gì. Cả nhà họ sao không dám đi tìm người làm cho Lý Văn Văn có thai để gây chuyện, còn không phải là vì sợ quyền thế của nhà đó, cảm thấy bản thân không đụng chạm vào được. Nhưng bọn chúng sao lại dám tính kế với anh như vậy, nghĩ rằng anh chỉ là một quân nhân nghèo, không có quyền lực gì. Anh chỉ cần cho cả nhà bọn chúng biết anh là người không dễ dàng động đến được.
Vương Thu Vũ hỏi: “Là...là đánh bọn họ một trận sao?”
Trần Phong nghiêng đầu hôn lên mặt cô một cái: “Đừng sợ, anh ra tay rất có chừng mực.”
Ra tay với người bình thường, Trần Phong luôn khống chế, không dám dùng hết toàn lực.
Vương Thu Vũ đỏ mặt: “Đánh thật sao? Em nói trước, đánh thì có thể, dù sao cũng đáng đời chúng, nhưng mà anh đừng để mình bị thương.”
Trần Phong ôm chặt cô: “Yên tâm, anh không nỡ bị thương đâu, anh đang đợi cùng em về nhà gặp mẹ vợ của anh, anh còn chưa cưới em về nhà mà.”
Vương Thu Vũ không ngừng đỏ mặt, vành mắt cũng đỏ hoe.
“Tối nay anh không về nữa, đề phòng bọn chúng đến gây rối. Sáng sớm mai anh đưa em đến trường, chiều đến đón em, nếu bọn chúng dám chạy đến trường làm loạn, em phải nhanh chóng gọi điện cho anh.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Uhm.”
“Buổi tối, bất luận có xảy ra chuyện gì, em cũng không được ra ngoài có biết không? Nghe lời anh, ngoan.”
Vương Thu Vũ cắn môi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
...