...
Trong lòng Nhiếp Thu Sính hồi hộp. Nhìn qua bờ môi đang động đậy của Hạ An Lan, cô nuốt nước bọt, cảm thấy trong lúc nhất thời đầu óc không còn nghĩ được gì.
Anh ta nói. người trên tấm ảnh là em gái của anh ta. Em gái của anh ta lúc nhỏ rất giống với Thanh Ti.
Ý của anh ta hẳn là...
Nhiếp Thu Sính bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, trái tim đập bình bịch liên hồi. Giờ cô đã có thể hiểu được vì sao khi Hạ An Lan nhìn thấy Thanh Ti lại kích động như vậy, cũng liền gạt bỏ bài xích đối với anh ta.
Nhưng, anh ta là Thị trưởng, nhà anh ta cũng là loại quyền cao chức trọng, nghe nói là hào môn thế gia số một số hai trong nước. Làm sao có thể... cùng với cô có mối liên quan gì hơn được chứ?
Nhiếp Thu Sính mấp máy khóe miệng nói: "Có lẽ... có lẽ chỉ là giống nhau, cái này... cũng không thể nói lên điều gì đúng không? Dù sao đã nhiều năm như vậy, Thanh Ti và em gái của anh dường như cũng không có liên hệ gì."
Thanh Ti nằm bò trên mặt bàn. Cô bé thấy mọi người nói chuyện nhưng cái gì cũng không hiểu, thở dài, thật đói quá, lúc nào mới được ăn đây?
Trong lòng Hạ An Lan nổi lên cay đắng: "Lớn lên giống nhau đúng là không thể nói lên điều gì. Nhưng cô, cô giống với mẹ của tôi khi còn trẻ bao nhiêu cô có biết không?"
Nhiếp Thu Sính trừng lớn mắt, không dám tin nhìn anh ta: "Cái gì?"
Du Dực cũng chấn động, cái này... không phải chứ.
Nếu nói như vậy, lại bảo là không có quan hệ gì thì thật sự là không bình thường.
Anh nhìn về phía Nhiếp Thu Sính, trong lòng càng lo lắng hơn. Vậy... ngày sau đoán chừng cuộc sống của anh sẽ không dễ chịu rồi!
Hạ An Lan chỉ sợ bọn họ không tin, vôi vàng phân phó thư ký: "Cậu nhanh đến chỗ ở của tôi, lấy khung ảnh ở trong vali để tại phòng ngủ của tôi đem tới đây, nhanh lên."
Những năm nay nhiều lần anh thay đổi công việc, nhưng vẫn luôn mang theo một vali bên người. Trong vali đó để một tấm ảnh gia đình. Đó là tấm ảnh cuối cùng của cả gia đình anh từ rất nhiều năm trước.
Tấm ảnh kia đã theo Hạ An Lan rất nhiều năm, thế nhưng anh lại cự tuyệt không có lấy ra. Anh sợ sau khi nhìn xong lại càng khổ sở.
Thư ký gật đầu liên tục: "A, được, tôi liền đi ngay. Mấy vị xin chờ một lát, tôi sẽ lập tức quay lại ngay!"
Hạ An Lan rất sợ Nhiếp Thu Sính sẽ có ấn tượng không tốt đối với mình. Anh nói: "Đợi thư ký đem tấm ảnh mang tới, cô sẽ hiểu..."
Nhiếp Thu Sính gật đầu qua loa, cô bây giờ đang có chút rối bời.
Cô không biết mình thật sự có quan hệ gì với Thị trưởng Hạ trước mắt này không, nhưng cô vẫn muốn biết.
Cô thật sự là muốn tìm đến chân tướng, điều tra rõ thân thế. Cô muốn biết mình ở kiếp trước tại sao phải chết, muốn biết vì sao có người vẫn luôn muốn hại cô. Cô không muốn sống trong mơ hồ nữa.
Nhưng bây giờ, chưa có chuẩn bị bất cứ gì, đột nhiên từ trên trời giáng xuống một người có thể là anh trai của cô. Trong lòng của Nhiếp Thu Sính nói không kỳ vọng là giả dối, nhưng cô lại càng bất an hơn, thấp thỏm không yên.
Bởi vì cô không biết, hiểu rõ thân thế của mình sẽ tốt hơn hiện tại, hay là lại càng tệ hơn bây giờ.
Không có ai biết, cô vui vẻ bằng lòng với cuộc sống hiện tại rất nhiều. Đây là điều trước kia cô cũng không dám nghĩ, cô rất sợ sẽ có người tới phá hư cuộc sống ba người của bọn họ.
Cuộc sống trước kia, cô từng thực sự rất sợ hãi.
Thanh Ti ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, đói quá, có thể ăn cái gì không?"
Trẻ con hay mau đói, cô bé thật sự không nhịn được nữa nên mới hỏi.
Nhiếp Thu Sính lấy lại tinh thần, trông thấy bộ dạng tội nghiệp của con gái, lập tức bắt đầu tự trách vội vàng nói: "Xin lỗi, mẹ quên mất, chúng ta có thể ăn luôn rồi."
"Phục vụ!" Du Dực và Hạ An Lan gần như là mở miệng cùng một lúc.
...