Chương 1954: Hạnh phúc cả đời


...

Cô lăn tới lăn lui, trong đầu toàn là hình ảnh của anh, từng lời anh nói, từng cử chỉ, cả dáng vẻ của anh khi lần đầu tiên họ gặp nhau. Những suy nghĩ mà cô đã cố gắng đè nén, dường như không khống chế nổi nữa, trong nháy mắt bùng nổ.

Vương Thu Vũ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, trong mỗi tiếng thở của cô như có cả hơi thở của anh. Anh đã từng sống trong ngôi nhà này nhiều năm như thế, trong từng ngóc ngách ngôi nhà đều có dấu vết của anh.

Trần Phong tốt như thế, tốt tới mức làm một người tự ti như cô cũng sắp không kìm nổi lòng mình. Cô che mặt lại, phải làm sao đây?

Tới tận 2 giờ sáng, cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, mắt cô hơi sưng lên, còn có cả quầng thâm ở mắt. Nhìn mình trong gương, cô cắn môi. Sao hôm nay có thể gặp Trần Phong được đây?

Sau khi rửa mặt, có người gõ cửa, là cô Tôn mà cô đã gặp tối hôm qua.

Vương Thu Vũ lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Cô Tôn, chào buổi sáng ạ!”

Cô Tôn cười đáp: “Chào buổi sáng. Tiểu Vương à, cháu chưa ăn gì đúng không? Cô vừa mới mua đồ ăn sáng, sang cùng ăn với cô.”

“Dạ không cần đâu cô Tôn, cháu tự ra ngoài mua cái gì ăn là được rồi ạ.” Vương Thu Vũ vội vàng từ chối. Sao có thể vừa mới tới đã sang nhà người ta ăn cơm thế được.

“Cô nói cho cháu nghe, cháu đừng có khách khí với cô thế làm gì. Tiểu Trần đã nói với cô rồi, nhờ cô để ý tới cháu nhiều một chút.”

Cô Tôn là người phụ nữ hào phóng, nói xong liền nắm lấy tay Vương Thu Vũ kéo ra khỏi cửa.

Vương Thu Vũ vừa nghe tới tên Trần Phong thì mọi sự mệt mỏi trên người lập tức tan biến hết.

Sau khi ăn sáng ở nhà cô Tôn xong, hai người liền cùng nhau đạp xe tới trường. Trên đường đi, cô Tôn có hỏi thăm về mối quan hệ của Vương Thu Vũ và Trần Phong. Vương Thu Vũ đỏ mặt, nói họ chỉ là bạn bè bình thường.

Cô Tôn cười mờ ám: “Ai da, bạn bè bình thường mà có thể đối xử với cháu tốt như vậy, nghe chẳng hợp lí chút nào. Cô nói cho cháu biết, Tiểu Trần rất tốt. Cô ở đây bao nhiêu năm như thế, cũng coi như là người tận mắt nhìn thấy thằng bé ấy lớn lên. Quanh đây không có ai được như Tiểu Trần đâu.”

Vương Thu Vũ hoàn toàn đồng tình với lời nhận xét này. Quả thực cô chưa gặp được người đàn ông nào tốt như Trần Phong cả.

Cô Tôn nói tiếp: “Tiểu Vương à, cô nói thật với cháu nhé. Cô là người từng trải, người đàn ông như thế thì cần phải giữ thật chắc. Cháu quá rụt rè. Đám con gái khác chẳng biết rụt rè, e lệ là gì đâu. Ở khu tập thể này có hai, ba cô gái có ý tứ với Trần Phong đấy.”

“Dạ?” Vương Thu Vũ hơi sửng sốt.

Cô Tôn tủm tỉm cười: “Cô có thể nhìn thấy rõ là Tiểu Trần rất thích cháu. Nếu cháu cũng có ý với nó thì phải nắm cho thật chắc vào. Cháu nghĩ mà xem, so với hạnh phúc cả đời mình thì mặt dày một tí có tính là gì.”

Những lời của cô Tôn quả thực đã đánh trúng tâm sự của Vương Thu Vũ. Hạnh phúc cả đời đó…

...