...
Tiểu Ái lại trừng mắt liếc Du Dực một cái, do anh nói lung tung đó!
Du Dực sợ chốc nữa Thanh Ti lại hỏi lại lần nữa, vội nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Thính Phong, ba mẹ cháu năm nay sẽ về sớm chứ?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Cháu không biết nữa, hôm trước lúc mẹ gọi điện cho cháu có nói, năm nay ba bề bộn nhiều việc, đến cuối năm nhiều chuyện xảy ra nên cũng không biết có thể về kịp trước năm mới hay không nữa.”
Tiểu Ái nghĩ Nhạc Thính Phong hẳn là cũng hơi khó chịu, liền an ủi: “Chắc chắn có thể về kịp mà, cháu yên tâm đi.”
Nhạc Thính Phong chỉ cười cười không nói gì, kỳ thật, cậu cảm thấy ba mẹ có về hay không cũng không quan trọng.
“Dì xem thời sự thấy hầu như luôn luôn nhắc đến Hải Thành. Anh An Lan quản lý Hải Thành rất ổn, cho dù có bận rộn đến mấy thì cuối năm nhất định cũng sẽ trở về thôi, nếu không được thì hẳn là sẽ để chị dâu về trước thôi.”
Tiểu Ái nghĩ Nhạc Thính Phong nhớ mẹ, dù sao thằng bé cũng vẫn là đứa trẻ mới mấy tuổi, lại hơn nửa năm không gặp mẹ rồi, trong lòng chắc chắn là nhớ nhung nhiều lắm.
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không cần, mẹ cháu vẫn nên ở lại đó chăm sóc cho ba thì hơn.”
Du Dực nghe bọn họ nói chuyện mà không mở miệng, cuối năm nay bên phía Hạ An Lan có nhiều chuyện không ổn cho lắm. Thực ra không chỉ có Hạ An Lan, ngay cả anh cũng vậy. Ý tứ của cấp trên xem chừng có chút thay đổi. Du Dực đã cử người báo tin cho Hạ An Lan, tin rằng anh ấy có thể tự mình hiểu được. Những chuyện đó đều là chuyện chính trị bên trên, Du Dực sẽ không đề cập đến ở nhà, lại càng không để cho vợ con biết chuyện.
***
Trần Phong nhìn đồng hồ, rốt cuộc cũng chờ được tới lúc trời tối.
Vương Thu Vũ đang bận rộn dọn dẹp phòng tân hôn. Cô đang định cất cuốn album ảnh cưới, lúc chuẩn bị đứng lên bỗng nhiên cảm thấy bên hông bị ôm chặt, sau đó là cả người bị bế lên.
Cuốn album trong tay rơi xuống đất, Vương Thu Vũ vỗ cánh tay của Trần Phong: “Này này, anh đừng có đùa nữa, album rơi mất rồi.”
Trần Phong ôm cô tiến về hướng phòng ngủ của hai người: “Để ngày mai lại dọn.”
“Không được, chúng ta còn bao nhiêu việc chưa làm. Tiền mừng ngày hôm nay thu về phải đếm cho kỹ, về sau lúc nhà người ta có việc mình còn phải theo đó mà đáp lễ lại đó.”
“Chuyện đó không vội, ngày mai làm.”
Nói xong, anh bước tới trước chiếc giường lớn, đặt cô xuống.
Hai má Vương Thu Vũ đỏ hồng kiều diễm, cô biết sắp sửa sẽ phát sinh chuyện gì, cô không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực củaTrần Phong: “Làm sao mà không vội được chứ, ngày mai tự anh làm hay sao?”
Trần Phong cởi sạch quần áo trên người, gật đầu: “Anh sẽ tự mình làm, nhất định không để em phải động một chút nào.”
Quả thật đúng là Trần Phong không để Vương Thu Vũ động một chút nào, toàn bộ quá trình đều là một mình anh làm tất.
Quần áo trên người Vương Thu Vũ đều được anh cởi xuống từng thứ một.
Tuy rằng Vương Thu Vũ cũng không chống đối chuyện này, cô cũng biết đây là chuyện tất nhiên phải diễn ra. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Trần Phong vụng về cởi quần áo trên người Vương Thu Vũ, cô giữ tay anh lại: “Đèn… Anh… Anh mau tắt đèn đi…”
...