Chương 1993: Thực Ra Em Tình Nguyện


...

Nghe anh nói vậy thì nỗi lo lắng trong lòng cô dần chuyển thành ấm áp.

Vương Thu Vũ nhẹ ôm lấy Trần Phong: “Thực ra em…”

Cô đỏ mặt, thật sự rất ngượng khi nói rằng cô tình nguyện.

Trần Phong cọ mặt vào cổ cô, rồi thở ra hai hơi dài mới nói: “Anh hiểu, nhưng anh không thể làm thế. Đối với con gái, chuyện này rất quan trọng, không thể qua loa như vậy.”

Trần Phong có suy nghĩ riêng của mình. Lần đầu tiên của hai người không thể cứ vậy mà diễn ra được. Anh phải đợi tới ngày cưới, đợi đến khi tên của họ cùng viết trên một hộ khẩu, chờ ngày cô thành vợ của anh.

Vương Thu Vũ muốn nói chuyện thì tiếng đập cửa lại vang lên. Trần Phong thở dài, lại tới nữa rồi.

Vương Thu Vũ đỏ mặt, vội vàng đẩy Trần Phong dậy, “Có người gõ cửa kìa, anh mau đi mở cửa đi.”

Trần Phong không muốn đi. Anh biết rõ là ai, những người đó đúng là chẳng hề bận, còn rảnh rỗi nhất định phải chạy tới đây. Đây là bà xã tương lai của anh cơ mà.

Vương Thu Vũ đẩy Trần Phong ra, “Anh Trần Phong, anh mau đi mở cửa đi.”

Trần Phong ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại cúi đầu vừa hôn vừa cắn lên môi cô.

Một hồi lâu sau anh mới đứng lên, đi được hai bước lại quay đầu nói với Vương Thu Vũ: “Quần áo của em giặt sạch chưa?”

Vương Thu Vũ ngồi dậy, đang sửa sang lại trang phục: “Chưa ạ, sao thế?”

“Em cứ mặc lại bộ đó đi, đừng mặc cái áo sơ mi này.” Trần Phong rất nghiêm túc, đứng bất động tại chỗ, mặc kệ bên ngoài vẫn đang gõ cửa.

Vương Thu Vũ khó hiểu: “A? Tại sao ạ?”

Trần Phong đáp: “Em mặc cái này thì không phù hợp khi gặp người khác. Đi thay cái váy kia đi, đợi chút chờ quân y xem vết thương cho em xong, nếu không có chuyện gì thì anh đưa em đi mua quần áo mới.”

Nếu Vương Thu Vũ không thay lại cái váy kia thì Trần Phong sẽ không mở cửa. Anh kiên quyết không để một người đàn ông nào khác thấy cô mặc áo sơ mi kiểu này.

Vương Thu Vũ vẫn hơi nghi hoặc trong lòng: “Vậy… cũng được ạ…”

Cái váy kia tuy không bẩn lắm, chỉ có đất cát dính lại, chỉ cần phủi tay là hết, nhưng Vương Thu Vũ lại không muốn mặc quần áo bẩn trước mặt Trần Phong.

Có điều, nếu anh ấy đã khăng khăng bảo cô phải đổi thì… cứ đổi thôi.

Trần Phong sợ Vương Thu Vũ nghĩ nhiều sẽ tức giận nên lại giải thích thêm một câu: “Sau này, nếu chỉ có hai chúng ta, em muốn mặc áo của anh thế nào cũng được.”

Lời giải thích này làm Vương Thu Vũ đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt: “Ai thèm mặc quần áo của anh chứ?”

Vương Thu Vũ đi vào trong phòng tắm thay váy, đến khi cô đi ra rồi, Trần Phong mới mở cửa.

Ngoài cửa, có Tham mưu trưởng, Phó đoàn trưởng và cả quân y, không chỉ thế, sau lưng bọn họ còn không ít đám lính trẻ.

Mặt Trần Phong tối sầm xuống, anh không thể đuổi lãnh đạo đi nhưng đám lính kia thì không thể vào phòng được.

Tham mưu trưởng thấy mặt Trần Phong đen như đít nồi thì đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Đã nói rồi, chờ lâu như thế không thấy ra mở cửa thì chắc chắn là đang làm chuyện mờ ám rồi! Hai người không khỏi cảm khái thầm trong lòng: Vốn tưởng thằng nhóc Trần Phong này thật thà, không ngờ… chẳng thành thật một chút nào hết.

Tham mưu trưởng giả bộ như không biết mình đã làm chậm trễ chuyện tốt của người ta, nói: “Trần Phong, chú và Phó đoàn trưởng dẫn quân y tới. Cô gái kia thế nào rồi?”

...