Chương 789: Nghe thấy là con mẹ rất thất vọng à


...

Tô Ngưng Mi lên lầu nằm, dùng chăn trùm kín mặt, ngủ.

Không ngờ cô ngủ thật, khi tỉnh lại, đã là hai tiếng sau.

Cô vừa mở mắt đã chạy xuống lầu, nhìn xem Hạ An Lan đã về chưa.

Điều khiến cô thất vọng là, trong căn nhà to lớn như vậy, vẫn chỉ có một mình cô, Hạ An Lan vẫn chưa trở về.

Tô Ngưng Mi thất vọng thở dài một tiếng. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều. Bên ngoài trời u ám chẳng khác gì buổi tối vậy, nó càng khiến cô thêm lo lắng, cơn mưa này cũng kéo dài lâu thật đấy. Những con đường bên ngoài bây giờ đều giống như sông rồi, cũng không biết Hạ An Lan làm sao để về.

Cô nhớ lại lúc Hạ An Lan đi cô đã nói, buổi tối đợi anh về cùng ăn lẩu.

Tô Ngưng Mi xắn tay áo lên, vào nhà bếp, chuẩn bị bữa tối.

Cô mong buổi tối, Hạ An Lan có thể thuận lợi trở về, tuyệt đối đừng xảy ra bất trắc gì.

Bắt nồi lẩu lên, rửa rau, làm sủi cảo trứng, cắt thịt bò, Tô Ngưng Mi mỗi món đều làm rất tỉ mỉ. Cô mong, sau khi Hạ An Lan ở bên ngoài chịu mưa chịu gió vất vả cả ngày, trở về có thể ăn một bữa tối nóng hổi.

Chỉ là đợi cô chuẩn bị xong tất cả, Hạ An Lan vẫn chưa về. Cô mở cửa nhà nhìn ra bên ngoài, tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rào rào, gió cuốn nước mưa thổi lên người, còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông, lạnh đến mức chỉ vài phút Tô Ngưng Mi đã bắt đầu run cầm cập, cả người đều nổi hết da gà.

Hơn nữa, trong khu cũng đã bắt đầu ngập nước, nước đã cao bằng hai bậc thềm rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể sẽ tràn vào cửa nhà mất, trong lòng Tô Ngưng Mi có chút lo lắng.

Đột nhiên chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, Tô Ngưng Mi nghĩ chắc là Hạ An Lan, vội vã chạy vào, cả cửa cũng quên đóng.

“Alo...” Tô Ngưng Mi cầm chặt ống nghe.

“Mẹ.”

Điện thoại là Nhạc Thính Phong gọi đến không phải Hạ An Lan, Tô Ngưng Mi vốn có hơi kích động, nghe thấy tiếng con trai mình, bỗng có chút thất vọng, cô ngồi xuống: “Thính Phong à...”

Nhạc Thính Phong lập tức nghe thấy ngữ khí của mẹ cậu không đúng: “Sao vậy, nghe thấy giọng con, hình như mẹ rất thất vọng. Mẹ mong cuộc điện thoại này là ai gọi đến?”

Tô Ngưng Mi lấy lại tinh thần, cười nói: “Đâu có, sao mẹ lại thất vọng chứ, chắc chắn là con nghe nhầm rồi. Điện thoại của con trai bảo bối của mẹ, mẹ vui mừng còn không kịp nữa là.”

“Hừm... Nói thì dễ nghe lắm, đừng tưởng con không biết trong lòng mẹ nghĩ gì, cũng không xem bây giờ là thời gian nào, nằm mơ giữa ban ngày gì chứ.” Nhạc Thính Phong tan học về nhà, điều đầu tiên làm là gọi điện cho Tô Ngưng Mi, kết quả, cậu lại nghe thấy sự thất vọng từ miệng mẹ mình.

Điều này khiến Nhạc Thính Phong không vui, thật sự không vui.

Tô Ngưng Mi nhỏ tiếng nói: “Hôm nay, Hải Thành có bão, mưa to, không có mặt trời, bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen...”

“Ồ, vậy ý mẹ là, mẹ không phải nằm mơ giữa ban ngày, giấc mơ này, có hy vọng thành sự thật à?”

“Mẹ không phải có ý đó, sao con giống như ăn phải thuốc nổ vậy, nói chuyện cứ kỳ quái thế nào á.”

Nhạc Thính Phong cười giễu cợt một tiếng: “Con không ăn phải thuốc nổ, là mẹ bị người khác cho uống thuốc mê hồn thôi.”

“Làm gì có!” Tô Ngưng Mi chẳng có chút sức lực phản bác lại.

Nhạc Thính Phong cười chế giễu: “Haha... Làm gì có? Vậy mẹ nói con nghe, bây giờ trong lòng mẹ đang nghĩ gì? Đang nghĩ đến ông lão nào?”

Tô Ngưng Mi vô thức nói: “Cái gì mà ông lão, người ta đâu có già.”

“Không già? Con còn chưa nói là ai, sao mẹ biết có già hay không? Mẹ, mẹ có thể đừng không đánh mà tự khai nhanh như vậy không?”

...